“Sữa này của ai?” 
Một câu hỏi nghe có vẻ thật đơn giản, nhưng nếu được thốt ra với chất giọng trầm thấp, bình thường. Còn đằng này, chỉ cần nhìn cặp mắt lãnh băng của Phương Cảnh Đình thôi cũng đủ dọa sợ nam Trợ lý, khiến anh ta cứ ngập ngừng, lắp bắp. 
“Sữa của…em, à không, là của Giám đốc Ân nhờ em chuyển cho sếp.” 
“Mang qua trả lại cho cô ta.” 
Ngắn gọn, súc tích và đầy dứt khoát là câu trả lời từ anh. Thế là, Trợ lý Chung lại phải mang ly sữa kia đưa về chỗ cũ. 
“Trả lại?” Ân Mặc Dao cau mày bất mãn khi ly sữa lại về tới tay. 
“Ừm! Hôm nay sếp bị gì ấy, tâm tình cáu kỉnh, sắc mặt cũng không tốt, chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy. Có khi nào tại sếp đang thất tình không ta?” 
Trong lúc nam Trợ lý đang đọc thoại một mình, thì Ân Mặc Dao đã xách ly sữa đi qua phòng làm việc của Phương Cảnh Đình, tự tiện mở cửa xông vào và còn đặt mạnh chiếc ly lên bàn làm việc của anh ta, rồi đanh giọng hỏi: 
"Anh muốn chết đúng không? Đêm qua, nhậu say tới mức chân đi không vững, nôn suốt một đêm. Đến sáng, đã biết bản thân đang đau dạ dày, bữa sáng nuốt không nổi, mà sữa cũng không chịu uống là sao? Hay tại của tôi đưa qua nên chán ghét không thèm uống? 
Phương Cảnh Đình, anh nói tôi nghe coi, tôi làm cái gì đắc tội để anh cư xử thế này với tôi? Con người anh nực cười lắm, luôn muốn được người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-duoc-chong-dung-tung/3455352/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.