Khi Phương Cảnh Đình quay lại, Ân Mặc Dao vẫn ngồi trên giường, dường như là chưa từng dám nhúc nhích.
Thấy anh vào, cô cũng chẳng nói gì, cho tới khi tự anh đến gần và điềm đạm lên tiếng:
“Sao không nằm xuống nghỉ ngơi?”
“Thì anh kêu nói chuyện bằng miệng được rồi, cử động làm gì cho đau.”
Trông cô cứ như đang hờn dỗi, còn chả buồn liếc mắt nhìn tới, khiến anh bất giác cong môi mỉm cười.
“Vậy giờ tôi kêu em nằm xuống, em có nghe lời không?”
“Không! Nằm xuống đau tay.” Mặc Dao lại giở giọng ngang ngược.
“Tôi cầm tay cho em, bảo đảm không chạm trúng sẽ không đau.” Người đàn ông tuyệt nhiên kiên nhẫn lạ thường.
“Thôi, một chút nữa là truyền xong rồi. Ngồi vậy cho lành.”
“Không thấy mỏi lưng hả?”
Cô lắc đầu. Lúc này, mới quay qua nhìn anh bằng một thái độ nghiêm túc với câu hỏi:
“Nãy giờ anh đi đâu vậy?”
“Ra ngoài hút thuốc, sẵn tiện nghe điện thoại của mẹ.” Anh thành thật trả lời.
“Anh cũng hút thuốc lá nữa hở? Mà bác gái gọi đến nói gì?”
“Mẹ nói chọn xong sính lễ rồi, bảo tôi nhanh đưa em đi chọn nhẫn với cả chụp ảnh cưới. Hôn lễ sẽ được tổ chức vào đầu tháng sau.”
“Nhẫn cưới thì sao cũng được mà, còn ảnh cũng cần vài bức cho có lệ là đủ rồi. Dù gì cũng chỉ là hôn nhân giả đã định sẵn ngày chấm dứt, không cần quá cầu kỳ đâu.”
Ân Mặc Dao vô tư nói ra suy nghĩ của mình, mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-duoc-chong-dung-tung/3450991/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.