Editor: Linh Phan
Nghe tiếng kinh hô của Biên Trường Hi, mọi người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy trong hộp nhỏ lót tơ lụa màu vàng, có vết lõm hình tròn, ai cũng có thể thấy được bên trong từng chứa một chiếc vòng, chỉ là bây giờ lại không hề có gì cả.
Sắc mặt Biên Trường Hi trắng bệch, môi run run hai lần, lục lọi hết mọi ngóc ngách trong ba lô, ngoại trừ đồ ăn cũng chỉ có có đồ ăn, tung tích của nửa chiếc vòng ngọc cũng không có, cô giữ chặt Tương Tuệ hỏi: "Đồ của tôi đều ở đây sao?"
Bị vẻ mặt lạnh lẽo khủng hoảng của cô dọa sợ, Tương Tuệ vội vàng gật đầu: "Ngoại trừ xe mô tô và vũ khí chúng tôi từng mượn dùng, những đồ vật khác của cô Hải Tuấn cũng không cho phép người khác đụng vào, đúng không Hải Tuấn?"
Thành Hải Tuấn gật đầu: "Tôi đã đặc biệt dặn dò, mọi người có ai động vào vòng ngọc của Biên đồng học không?"
"Không có nha."
"Đã là lúc nào rồi, một cái vòng ngọc không thể ăn không thể uống, ai sẽ hiếm lạ chứ?"
"Thứ đó trông như thế nào? Hay là chúng ta thử tìm giúp?"
Trương Dục Văn bỗng nói: "Có phải trước đó đã đánh rơi hay không? Hoặc là bị nhóm quân nhân kia lấy đi?"
Thành Hải Tuấn không xác định nói: "Những người đó nhìn rất chính trực."
Trương Dục Văn cười lạnh: "Đầu năm này tri nhân tri diện bất tri tâm* lại còn thiếu sao?"
Thành Hải Tuấn vẫn không tin, Biên Trường Hi lại lạnh lẽo toàn thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-trong-khai-nong-truong/2281475/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.