Editor: Linh Phan
Biên Trường Hi tỉnh lại trong tiếng ồn ào huyên náo.
Chậm rãi mở mắt, trên đầu là xà nhà bằng thép, một bên treo bóng đèn hình tròn, nhìn có chút giống kho hàng.
Bên cạnh có bóng người lay động, chóp mũi tràn đầy mùi cao su, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Rốt cuộc bao giờ cô ta mới tỉnh? Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, chẳng lẽ còn phải mang theo cô ta?"
"Vương Diễm, không thể nói như vậy, mọi người từng là đồng học, lúc trước cô ấy còn từng giúp chúng ta, cũng không thể bỏ mặc cô ấy ở đây một mình."
"Hải Tuấn, cậu đừng quan tâm cô ta, bạn cùng lớp cái gì chứ, chưa từng thấy người nào máu lạnh như vậy. Dù sao chúng ta cũng không thể thất hứa, đã đáp ứng chiếu cố Biên đồng học thì không thể nửa đường buông tha."
"Bạn cùng lớp thì sao? Là bạn cùng lớp tôi mới muốn đứng ra nói đạo lí, cô ta bị tang thi cào thành như vậy, ai biết lúc nào sẽ biến thành tang thi, hoặc khi nào sẽ chết, rõ ràng chính là một cái phiền toái, chính chúng ta chạy thoát thân còn không kịp, lại còn mang theo cô ta? Trương Dục Văn, anh nói đi, có phải vậy không?"
"..."
Biên Trường Hi mơ hồ nghe một lát, đại não dần thanh tỉnh, xem ra chính mình được cứu, lại còn là mấy người Thành Hải Tuấn cứu.
Nhưng mà rất kỳ quái, cô nhớ rõ trước khi hôn mê đã nhìn thấy hỏa cầu, người cứu nàng hẳn là đã thức tỉnh hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-trong-khai-nong-truong/2281474/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.