Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt, Thủy Tiên Nhi đã thấy Dạ Quân Ly nhìn nàng mỉm cười. 
- Còn muốn ngủ nữa không? - Hắn vuốt lọn tóc vướng ngay mặt nàng ra. 
Nàng lắc đầu, ngủ nữa thành heo mất. Dụi dụi mặt vào ngực hắn. 
- Không ngủ, còn phải lên đường nữa. 
- Ừ, vậy dậy thôi. 
Nói rồi hắn ôm nàng ngồi dậy, nhìn con mèo lười trong ngực, hắn không khỏi cười ngọt ngào lắc đầu. Còn nói không muốn ngủ, lười đến không muốn đứng lên mà còn mạnh miệng. 
Mấy năm nay được hắn cưng chiều thành quen nên nàng để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đầu tiên Dạ Quân Ly giúp nàng rửa mặt, sau đó thay y phục, chải tóc... rồi mới tới phiên hắn. Xong xuôi đâu vào đó, hắn ôm thắt lưng nàng đi ra ngoài. 
Lạc Phi và Lâm Khải đã đợi sẵn bên ngoài, điểm tâm được chuẩn bị xong, thấy hai người, Lạc Phi cùng Lâm Khải liếc nhau ăn ý nói: 
- Tham kiến chủ nhân, phu nhân! 
Dạ Quân Ly nghe tiếng "phu nhân" này thì vui vẻ thưởng cho bọn họ, sau đó đuổi hai người ra ngoài để lại không gian cho hắn và nàng. Thủy Tiên Nhi thấy vậy cũng chỉ lắc đầu, sao trước đây nàng không biết hắn như vậy nhỉ? 
Nhớ lại trước đây hắn và nàng gặp nhau chưa đến năm lần, lần nào gặp cũng là Dạ Quân Ly hắn mang cái bộ mặt than lãnh khốc nhìn người ta khiến ai cũng không dám đến gần. Chỉ có duy nhất lần đó nàng thấy hắn cười, cho đến khi nàng gặp chuyện nàng mới biết hắn có tình cảm với mình. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-ve-thien-de-ma-phi/71642/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.