🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nên vậy muội mới nói mọi việc dường như dần thay đổi theo sự thay đổi

của tỷ. Tỷ không gả cho Tề Hoàng mà chọn gã cho Cẩn Thần huynh đã là thay đổi rất lớn rồi."

"Nếu như vậy những bi kịch diễn ra với gia đình ta sẽ không xuất hiện nữa đúng không?"

"Cái này thì muội không chắc chắn. Có thể mọi chuyện thay đổi nhưng kết quả không thì sao? Lỡ như xảy ra theo chiều hướng khác nhưng cuối cùng kết quả vẫn vậy thì sao? Vậy nên cái này muội không chắc chắn.

Cảnh Điềm trầm ngâm. Nàng không đi vào vết xe đổ của kiếp trước sẽ không khiến cha nàng đứng về phía Tề Hoàng mà hại nhà nàng chết thảm. Nhưng như vậy vẫn không thể chắc chắn rằng liệu kết quả có thay đổi hay không. Cảnh Điềm suy nghĩ rồi chuyển chủ đề hỏi về người mà Nguyệt Hi nói là chân mệnh thiên tử của Cẩn Lan:

"Nguyệt Hi, vậy người mà muội nói là nhân duyên tiền định gì đó của Cẩn Lan rốt cuộc là ai vậy?"

Cẩn Lan cũng có chút tò mò nhìn về phía Nguyệt Hi. Nguyệt Hi mỉm cười nói:

"Ta cũng rất muốn nói với hai người biết nhưng ta nghĩ vẫn là nên để người đó tự nói với Cẩn Lan thì hơn. Đến lúc đó tình cảm chân thành của người đó với Cẩn Lan sẽ là câu chuyện tình yêu ngọt ngào mà đầy lãng mạn."

"Không thể nói cho ta biết hay sao?"

"Cô cứ chờ đi, không lâu nữa cô nhất định sẽ biết thôi."

Ba người trò chuyện một lát, kể cho nhau nghe những chuyện của bản thân mình, chia sẻ những sở thích cá nhân rồi cùng nhau chơi những trò chơi dân gian, Nguyệt Hi còn dạy hai người chơi những trò chơi hiện đại khác.

Bên phía này Cẩn Thần và Mộ Tranh cùng binh lính đang trên đường hành

quân đến biên giới, nơi đang có chiến sự loạn lạc. Trời tối, đoàn người cũng đã mệt vì đi cả một ngày trời nên dừng lại dựng trại ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ lại lên đường. Dựng lều xong xuôi mọi người đốt lửa trại, nướng thịt. Còn Cẩn Thần cùng Mộ Tranh ở trong lều bàn bạc chiến thuật tác chiến trên chiến trường.

"Mộ Tranh, ngài đến rồi. Đến đây xem bản đồ địa hình giữa Đại Hạ và Tiêu quốc đi."



"Tiêu quốc cũng không phải quá mạnh, ngươi để tâm nhiều như vậy làm gì?"

"Ngài nói không sai, nhưng ta cảm thấy lần này không đơn giản.

"Ý ngươi là Tiêu quốc còn có chuẩn bị khác?"

"Phải. Tiêu quốc sẽ không vô cớ gây sự với chúng ta gây ra chiến tranh nếu chúng không có sự chuẩn bị kĩ lưỡng đâu. Dù sao nếu không có kế sách khác thì lần này chúng nhất định cũng sẽ thiệt hại nặng nề, một cuộc trao đổi không có lợi như vậy bọn chúng sẽ làm sao?"

Mộ Tranh đứng gần lên bản đồ, chỉ tay vào Bắc quốc giáp ranh với Tiêu quốc như suy đoán điều gì đó nói:

"Cẩn Thần, ngươi nói xem có khi nào hai nước này muốn liên kết với nhau tấn công Đại Hạ không?"

"Ta cũng nghĩ giống ngài. Nếu thực sự là như vậy thì chuyện này không đơn giản đâu! Tiêu quốc tuy không mạnh nhưng đổi lại quân phía Bắc kia lại hung hãn, hai nước này hợp sức sẽ gây nên bất lợi nhất định với quân ta."

"Ngươi nói xem từ Bắc quốc nếu muốn hành quân đến biên giới giữa Đại Hạ và Tiêu quốc thì cần bao nhiêu thời gian.

"Nếu đi thẳng vào địa bàn Tiêu quốc thì mất gần hai tháng, nếu đi men theo biên giới sẽ mất hai tháng. Nhưng nếu đúng như chúng ta suy đoán thì có lẽ chúng đã có chuẩn bị từ trước, vậy nên có thể sẽ chỉ mất một tháng thôi."

"Cẩn Thần, ngươi nhìn xem. Dù có đi vào lãnh thổ Tiêu quốc hay men theo biên giới thì chúng đều sẽ phải đi qua một điểm mới có thể tiến gần biên giới Đại Hạ."

Mộ Trang chỉ tay vào một ngọn núi trên bản đồ rồi nói tiếp:

"Vừa hay địa hình này hiểm trở, lại còn có ngọn núi lớn. Muốn đi qua con đường đó phải đi qua ngọn núi này, chúng ta mai phục ở trên núi, dùng đá lở cản bước chúng, nếu thuận lợi có thể tiêu diệt không ít quân địch"

Cẩn Thần suy nghĩ một cách thận trọng rồi nói:

"Ngài nói như vậy cũng rất hợp lý. Nhưng chuyện này thực sự quá nguy hiểm, chúng ta còn không biết thời gian cụ thể mà quân địch sẽ đến địa điểm tập kết."



"Không phải ngươi có tài dự đoán thời gian hành quân của quân địch sao? Ngươi đoán đi, gần đến ngày đó chúng ta mang chút lương thực, vũ khí lên ngọn núi đó. Trận này quả thực nguy hiểm, vậy nên ta sẽ đích thân dẫn quân ra trận chặn bước tiến đầu tiên của quân địch."

"Không được, việc này cần lên kế hoạch kĩ lưỡng. Hơn nữa ngài thân là vương gia, nếu ngài xảy ra mệnh hệ gì ta biết phải ăn nói làm sao với bệ hạ đây?"

"Vương gia thì cũng là thần dân Đại Hạ, ta đến đây để hiến kế tham mưu, đồng cam cộng khổ với binh sĩ chứ không phải đến để chỉ tay năm ngón, đùn đẩy mọi việc nguy hiểm lên người ngươi."

"Nhưng chúng ta có thể dùng phương án khác, không nhất thiết phải dùng cách mạo hiểm thế này. Kế hoạch này nếu thành công thì có thể tiêu diệt được một lượng lớn quân viện trợ của kẻ địch, nhưng nếu không thành công ngọn núi đó sẽ bị bao vây cô lập. Đến lúc đó chỉ còn một con đường chết. Cứ cho là ngài võ nghệ cao cường, toán binh sĩ đó của chúng ta hùng mạnh, nhưng đối đầu với cả một đạo quân như vậy nghĩ thôi cũng biết kết cục sẽ ra sao."

"Chuyện vừa rồi ngươi nói bổn vương có nghĩ đến. Nhưng còn có cách nào khác nhanh hơn sao? Chúng ta đến biên giới cũng mất hơn ba tuần, đó là chúng ta đã tăng tốc rồi. Đánh với Tiêu quốc không tốn nhiều thời gian nhưng với Bắc quốc thì sao? Thời gian sẽ kéo dài ra rất nhiều, thời gian kéo dài càng lâu thì thiệt hại về người và của của chúng ta càng lớn. Hơn nữa...

"Còn chuyện gì khiến ngài quyết định liều lĩnh như vậy sao?"

"Ta muốn nhanh chóng về xin hoàng huynh ban hôn."

"Tề Mộ Tranh, bình thường ngài suy nghĩ thấu đáo bao nhiêu bây giờ ngài thiếu kiên nhẫn bấy nhiêu. Chỉ vì chuyện này mà ngài bằng lòng đánh đổi tính mạng của ngài, tính mạng của hàng trăm binh sĩ sao?"

"Ngươi nói xem nếu ngươi có thể kết thúc trận chiến này sớm ngươi có thể quay trở về sớm cưới nương tử của ngươi, không phải tốt hay sao? Nói cho ngươi biết, dù kế hoạch kia của ta có thành công đi chăng nữa thì trận chiến này sẽ còn phải kéo dài đến cả nửa năm. Nếu không thành công sẽ còn phải kéo dài đến cả năm trời, thậm chí cả mấy năm, ngươi tình nguyện đợi lâu như vậy à?

"Ta..."

"Vả lại cái gì mà chỉ vì chuyện này chứ? Để có thể lấy được nàng ấy ta đã chờ mười sáu năm rồi, còn đợi đến khi nào nữa đây?"

"Mười sáu năm? Mộ Tranh, ta không ngờ ngài lại si tình như vậy đấy. Mười sáu năm chờ vị cô nương đó, mà năm nay ngài hai tám tuổi rồi, vậy tính ra ngài yêu cô nương đó từ năm mười hai tuổi. Không ngờ đấy haha.

"Ngươi im đi. Vậy nên trận chiến này chỉ có thể kéo dài nửa năm. Được rồi, chuyện này đến đây thôi, ngày mai chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng hơn.

Nói xong Mộ Tranh ra khỏi lều của Cẩn Thần rồi đi đến mép bờ sông gần đó ngồi xuống. Dưới ánh trăng sáng soi rọi cả màn đêm, một nam tử cũng mang trong lòng ánh trăng sáng của đời mình. Khi ngài gặp cô ấy ngài chỉ mới mười hai tuổi, quãng thời gian đó dường như cũng là quãng thời gian tối tăm nhất cuộc đời Mộ Tranh. Nhưng khi đó cô xuất hiện trong cuộc đời ngài ấy như một thiên sứ nhỏ được ông trời phái đến để xoa dịu phần nào cuộc đời tối tăm của ngài ấy. Cũng đã trôi qua mười sáu năm nhưng hình bóng của tiểu cô nương lương thiện ngày đó vẫn đọng lại trong tâm trí Mộ Tranh. Cũng từ lúc tiểu cô nương đó xuất hiện và trở thành một phần tươi đẹp trong kí ức tuổi thơ của Mộ Tranh, ngài ấy đã hứa với lòng mình rằng khi có đủ năng lực để bảo vệ cô ấy ngài nhất định sẽ lấy cô, sống một đời một kiếp một đôi với cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.