"Ta đưa cô về."
"Ưm."
Mộ Tranh đứng dưới, thân hình cao lớn vững chãi đỡ tay cô lên xe ngựa, hai người cùng nhau đi về hướng tướng phủ. Mộ Tranh chuẩn bị đồ ăn nhẹ trên xe ngựa cho Cẩn Lan, Cẩn Lan luôn giữ phép tắc nên không chạm vào đồ ăn được chuẩn bị, nhưng đã chơi cả buổi tối nên dạ dày đã lên tiếng rồi, thế là cô chốc chốc lại nhìn vào đồ ăn. Mộ Tranh liền lên tiếng:
"Đồ ăn không hợp khẩu vị của cô sao?"
"Không phải, chỉ là..."
"Không phải tại sao lại không ăn?"
"..."
Thấy Cẩn Lan ấp úng không nói, Mộ Tranh liền với tay lấy chiếc bánh được đặt trên đĩa đưa đến trước mặt Cẩn Lan.
"Cô không ăn bổn vương cũng sẽ bỏ đi, như vậy rất lãng phí!"
Nghe như cô được xem là "máy hủy đồ ăn" vậy, trách Tề vương gia không biết cách ăn nói. Mặc dù thấy lời Tề Mộ Tranh có chút kì quặc, nhưng bụng cô có chút đói, đành ăn trước vậy.
"Ta là không muốn lãng phí đồ ăn nên miễn cưỡng ăn một chút vậy."
Nói xong Cẩn Lan đón lấy chiếc bánh trên tay Mộ Tranh rồi cắn một miếng. Không biết vì cô đang đói hay vì bánh này rất hợp khẩu vị của cô mà cô ăn rất ngon miệng, không để ý đã ăn đến chiếc bánh cuối cùng.
"Có ngon không?"
Mộ Tranh chống tay lên thành cửa sổ xe ngựa mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn nàng, ngữ khí có chút nuông chiều nói. Nghe Mộ Tranh hỏi vậy, Cẩn Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-tuong-quan/3732293/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.