"Ta không để ý đến lời Nguyệt Hi đâu, cũng sẽ không quá phận. Ta tự biết vị trí của mình!"
"Cô có suy nghĩ quá phận cũng không sao."
"Hả, ý người là..."
"Khụ, khụ, cô đừng để ý đến câu này."
Nói xong hai người cùng đến tửu lâu, đến nơi đã thấy Cẩn Thần và Cảnh Điềm đặt sẵn chỗ trước, hai người đến đó cùng dùng bữa.
"Ca ca, tỷ tỷ, muội đến rồi."
"Cẩn Lan, muội đến rồi. Tại sao Tề vương gia cũng đến cùng muội vậy?"
"Tỷ tỷ, tỷ xem đây là gì?"
"Đèn hoa đăng trong hội thi, sao muội có được vậy?"
"Là Tề vương gia tặng muội, muội trả ơn nên mời ngài ấy cùng đến dùng bữa."
"Vậy hai người ngồi xuống đi."
"Được."
Khi hai người ngồi xuống, bên dưới khán đài liền có một tiết mục biểu diễn, đó là nhạc công số một kinh thành. Nhạc công ấy tuấn tú, thanh thoát nhẹ nhàng, nét mặt lại vô cùng tao nhã.
Cẩn Lan và Cảnh Điềm tuy là người cổ đại nhưng vẫn sẽ mê trai. Cẩn Lan ngây thơ lớn tiếng nói:
"Ồ, nhạc công đó đẹp trai quá."
Tề vương gia nhíu mày, cốc trà cầm trong tay khẽ run lên, giọng trầm thấp đáp lời Cẩn Lan:
"Hắn ta đẹp đến như vậy sao?"
"Đúng đó! Ngài chắc chắn cũng thích nhạc công đó phải không. Đẹp như vậy cơ mà."
"Cô muốn ngắm nhạc công đó, không bằng ngắm bổn vương đi. Bổn vương cũng không thua kém nhạc công đó đâu."
"Ngài luôn đeo mặt nạ, vốn dĩ không nhìn ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-tuong-quan/3732292/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.