Chương trước
Chương sau
Tiêu Vũ Hiết bước vào không gian dị độ, từng trận sóng nhiệt giống như tiếng hét của biển cả ập đến bao vây lấy cô, chỉ đứng dưới ánh mặt trời chưa tới một phút mà làn da của cô đã đã bắt đầu đỏ lên, đành phải đội mũ trùm lên, không lâu sau, mồ hôi xuôi theo cổ cô chảy vào trong quần áo.

Ngay cả hỏa kháng của cô cũng không chống cự được ánh nắng mãnh liệt. Nhiệt độ không khí có khả năng đã lên tới gần 50 độ. Phóng mắt nhìn, đường đi trống rỗng, các cửa hàng khép cửa phòng lại để chống lại không khí nóng bức bên ngoài.

Không nên ở lâu dưới nắng, Tiêu Vũ Hiết vọt tới dưới mái hiên, đẩy cửa vào tiệm thuốc. Trước kia chỉ có lẻ tẻ vài người bị cảm nắng nhưng hiện giờ giường cũng không đủ dùng. NPC và người chơi chen lấn trong tiệm, còn có thể loáng thoáng ngửi được vị chua và thảo dược dùng để lọc không khí của tiệm thuốc, hòa với không khí nóng tạo thành một khí tức hỗn tạp khó ngửi.

"Tiểu Ngũ, các em online?" Tiêu Vũ Hiết trông thấy tiểu Ngũ tiểu Thất online trong danh sách hảo hữu bèn gửi tin nhắn: "Lâu rồi không thấy hai em lên."

"Chị Tiêu Tiêu, bọn em đi làm nhiệm vụ bắt buộc, vừa trở về." Tiểu Ngũ lập tức đáp lại: "Thời tiết bên ngoài nóng quá, em nghe nói, hiện tại đã không ai dám đi săn ở bên ngoài vào ban ngày. Tất cả mọi người là đều tranh thủ thời gian hoàng hôn mặt trời xuống núi còn chút ánh sáng đi."

Không chỉ có thôn sa mạc, những thôn khác cũng gặp cảnh ngộ tương tự. Người thôn Tuyết Sơn sẽ cảm thấy ngày càng lạnh. Không khí thôn Vũ Lâm trở nên nóng ướt, đặc biệt thích hợp thực vật và động vật ăn thực vật sinh sống - không bao gồm nhân loại.

Mỗi thôn đều đang không ngừng chuyển biến xấu, nhưng loại chuyển biến xấu này được chia thành từng giai đoạn. Từ kinh nghiệm kiếp trước của Tiêu Vũ Hiết, khi nhiệt độ không khí bên ngoài ổn định ở 50 độ sẽ bước đến một giai đoạn ổn định, chờ nhân loại thích ứng hoàn cảnh trong khoảng thời gian này.

Về phần không thích ứng được thì cũng chỉ có thể bị đào thải.

Thời tiết bây giờ căn bản không thích hợp đi đường, Tiêu Vũ Hiết đành phải đợi đến hoàng hôn lại đến. Buổi tối mới là thời điểm thuộc về nhân loại.

Khi cô bước ra khỏi phòng, lại nghe được tiếng nói đàn ông xa lạ, thanh âm khàn khàn, hình như vừa khóc: "... Chết rồi, chúng tôi, chỉ còn lại tôi và anh ta."

"Tình hình gì vậy?" Tinh mắt thấy Thẩm Nhiễm đang ngồi xổm nghe lén, Tiêu Vũ Hiết đá chân của cô nàng, ra hiệu về phòng với mình rồi hỏi: "Hai người kia là ai?"

"Là người Là trước kia muốn gia nhập chúng ta." Thẩm Nhiễm đáp: "Chị còn nhớ rõ không? Năm người thân của nhau, hôm qua zombie biến dị lần nữa, bọn họ chẳng may gặp phải một con, chết ba người, một người bị thương, có lẽ sống không lâu nữa, nên muốn chúng ta thu nhận người cuối cùng."

"Tiểu đội chúng tôi đã đủ người rồi, hơn nữa hiện tại cũng không nên thu người lạ." Tiêu Vũ Hiết cẩn thận lắc đầu, không phải cô không có lòng đồng cảm, nhưng cô sợ người này bi thương quá độ sẽ có hành động quá khích, ảnh hưởng đội ngũ.

"Em cũng cảm thấy vậy." Thẩm Nhiễm nói.

Tóm lại hai người đều không đồng ý người này vào đội. Nhưng làm thế nào từ chối để không tổn thương lòng tự trọng của họ.

Diệp Vân Khinh nói:

"Tiểu đội chúng tôi quá nhỏ, hơn nữa đều là bạn thân quen từ lúc trước tận thế, tạm thời không có ý định thu thêm người." Giọng anh ta rất chân thành: "Gần đại viện quân khu quân khu có một đội ngũ rất mạnh, chắc là bọn họ sẽ thu nhận em trai anh đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.