" Mẹ đủ rồi đó, hôm nay mẹ bị sao vậy? Hết kêu con lấy người ta rồi giờ mẹ lại nhận con nuôi là sao? " Cố Thời Ngôn thấy mẹ mình hình như hồ đồ mất rồi.
Nhan Văn Hương bất lực khi thấy thằng con trai ngốc của mình:
* Cái thằng này ngốc này, đang cố gắng giữ vợ tương lai lại cho nó mà nó còn tức giận với mình nữa chứ.
" Chuyện của mẹ khi nào đến lược con quản vậy hả? Con chưa xong đâu, lát nữa mẹ sẽ xử con sao. Giờ thì im miệng lại cho mẹ " Nhan Văn Hương ghét bỏ nhìn anh.
* Thật ra con có phải con trai của mẹ không!
Cố Thời Ngôn muốn hỏi mẹ mình nhưng không có can đảm chỉ chỉ biết khóc trong lòng. Đây là lần đâu tiên mẹ vì một người ngoài mà chửi chính con trai của mình.
" Bác đã quyết định rồi, con đừng có từ chối nữa " Nhan Văn Hương sợ Lam Ý từ chối nên nói thẳng luôn
" Dạ vậy được ạ " Lam Ý mỉm cười
Lam Ý từ nhỏ đến lớn đều sống trong cô nhi viện nên không biết ba mẹ mình là ai. Còn ba mẹ Cố Thời Ngôn thì lại nhất mực yêu thương cô nên cô nghĩ:
* Thôi vậy, xem như là báo hiếu cho họ chỉ cần đừng quan tâm Cố Thời Ngôn là được
" Vậy được rồi, con chuyển đồ qua ở chung với mẹ đi " Nhan Văn Hương nhân cơ hội Lam Ý đồng ý nên đề nghị tiếp
" Cái này thì... " Lam Ý muốn từ chối
" Không nhưng nhị gì cả, con dọn qua đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tong-tai-chuoc-lai-loi-lam/270751/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.