Chương trước
Chương sau
Ngón tay thon dài của anh cầm ly thủy tinh trong suốt. Lúc anh ngửa đầu uống hai ngụm rượu, trong màn hình chỉ còn lại hầu kết của anh.

Ừng ực, ừng ực, hầu kết chuyển động lên xuống. Ôn Kiều cảm thấy mặt có hơi nóng.

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt ly trong tay xuống, môi mỏng còn vương chút hơi rượu.

“Kỳ lạ thế nào?”

“Anh ta đứng trong hành lanh nói ‘Phó Nam Lễ chưa chết’. Lúc đó em còn muốn nghe kỹ, nhưng anh ta đã quay người rồi. Em sợ bị anh ta phát hiện nên chuồn mất.”

Phó Nam Lễ nhíu mày, dường như đang phân tích những lời này của cô.

“A đúng rồi, mặt trong cánh tay phải của anh ta có xăm chữ. Chiều dài khoảng 4 -5 chữ, không nhìn rõ chữ gì. Anh có quen người như vậy không?”

Phó Nam Lễ cụp mắt, nhíu mày.

Ôn Kiều nghĩ. Đúng là cô hỏi nhiều. Anh đã mất ký ức, nào còn nhớ điều này.

“Dù thế nào đi nữa, anh nhất định phải cẩn thận. Sau này đi đâu cũng phải mang vệ sĩ theo.”

Ngoài cửa vang lên âm thanh đánh đánh giết giết…

“Thu bo rồi, chạy mau, yểm trợ tao, tao sẽ xông đi lên giết người. Tầng hai chắc chắn có hai người, cứ bừa đi.”

“Được, anh Trì, em ném mìn bên ngoài, anh vào trong.”

“Ôi trời… Con mẹ nó, ném đâu thế? Mày muốn nổ chết tao phải không?”

“Em sai rồi anh Trì, cái này để cứu anh, anh đừng di chuyển bừa.”

“Mau mau mau, tao nghe thấy bước chân rồi, đừng cứu người, giết người trước…”

Phó Nam Lễ nhìn cô: “Tiếng gì vậy?”

Ôn Kiều: “…”

Còn không phải cậu em trai ngốc kia của cô sao?

“Em… em trai em đang chơi game. Không nói với anh nữa, chuyện vừa rồi em nói, anh nhớ là được rồi.”

Khi cô cúp máy, Phó Nam Lễ đặt điện thoại trên bệ thủy tinh. Chú Lê cầm phong thư in chữ vàng đi vào, đặt bên cạnh điện thoại…

“Ông Vincent, bạn cũ của bố cậu sẽ tổ chức buổi diễn tấu trên du thuyền vào ngày 9. Đây là thư mời ông Vincent nhờ ban tổ chức đặc biệt gửi tới, mời cậu đi xem.”

Phó Nam Lễ gật đầu, không đáp.

“Cậu đi không? Khi còn sống, bố cậu có quan hệ rất tốt với ông Vincent này.”

“Nói sau.”

Giọng điệu dường như không hứng thú lắm.



Ôn Kiều muốn làm một thí nghiệm. Sau khi sống lại, câu nói “phải ở lại bên cạnh Phó Nam Lễ, nếu không sẽ mất mạng” luôn quanh quẩn trong đầu cô, đây là thật hay giả.

Tốt nhất là giả, như thế cô sẽ không cần nói xằng nói bậy cả ngày.

Nếu… không may là thật. Vậy thì, giới hạn lớn nhất của việc rời xa anh là bao lâu?

Một ngày không gặp Phó Nam Lễ, cô hoàn toàn không sao.

Hai ngày, vẫn không có việc gì.

Ngày thứ sáu, Phó Nam Lễ mời cô ra ngoài ăn cơm, cô đã nói dối cô và Lục Du Du đi trại hè rồi, không ở Hải Thành. Cậu Cả Phó không phải người dây dưa không rõ gì nên không nói thêm gì.

Ôn Kiều cảm thấy thân thể không có bất kỳ khác thường nào.

Lục Du Du hẹn cô buổi chiều đi ăn đồ ngọt, cô vui vẻ đến cuộc hẹn.

Hai giờ chiều. Chỗ cửa sổ của cửa hàng đồ ngọt. Ôn Kiều bị Lục Du Du bắt mặc một bộ đồ thủy thủ xanh trắng, trên đầu đội mũ rơm đan.

Chiếc Bentley đen chạy chầm chậm qua bên ngoài cửa sổ.

Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, Phó Nam Lễ vừa quay đầu đã nhìn thấy cô. Cô như búp bê trong tủ kính, nụ cười hồn nhiên lại xinh đẹp, đẹp đến mức bất cứ ai đi qua đều không khỏi nhìn vài lần.

Trại hè sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.