Trong màn đêm tĩnh lặng, nơi mà bóng tối bao phủ lấy chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng chiếu xuống. Thứ âm thanh chói tay của lưỡi dao tự dưng xuất hiện bên tai cô, Ninh Sương cảm giác như lưỡi dao sắc nhọn ấy đã đâm trúng một vật thế, tiếng chất lỏng phun ra khiến cô rợn người, nó không chỉ phát ra một lần mà là nhiều lần. Tầm nhìn của cô mờ mờ ảo ảo, trước khi ngủ thiếp đi cô thoáng nhìn thấy một bóng lưng thiếu nữ, mái tóc vàng dài bay phấp phới theo ngọn gió, tiếng rì rào của cơn sóng biển hòa vào người con gái ấy rồi biến mất, tất cả lại chìm vào bóng đêm vô tận.
[...]
"Sương Sương, Sương Sương, em mau thức dậy!” hắn đã dậy từ sớm làm việc, 6 giờ liền quay về phòng đánh thức cô, nhưng cô gọi mãi không tỉnh, mặt mày trắng bệch, mắt nhắm nghiền thi thoảng còn nhíu lại như đang trốn tránh điều gì đó.
"Phù…khụ khụ,” cô vừa tỉnh dậy đã ho khan, cổ họng khô khốc, tay chân lại rã rời mỏi nhừ ra. Nhìn thấy Lục Tư Nghiêm, cô ôm cổ hắn, cảm giác an toàn hiếm có này vậy mà xuất phát từ trên người hắn. Qua một lúc lâu, hắn vỗ về cô, trầm giọng an ủi: "Mơ thấy ác mộng? Không sao, có anh ở đây.”
"Em không sao, em phải về trường nữa,” cô buông tay khỏi người hắn, lật đật xuống giường đi vào nhà vệ sinh, sau khi tạt nước lạnh vào mặt cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Giấc mơ đó kì lạ nhưng lại rất chân thật, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tieu-to-tong-kho-do-cua-luc-tong/3645097/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.