Về đến phòng cô, Lục Tư Nghiêm liền lấy khăn đi vào nhà tắm, thấy vậy Ninh Sương mặt đỏ như cà chua ngồi bất động trên giường.
Thật sự đại ma đầu đó sẽ không làm gì cô đó chứ? Một lát chỉ là ngủ như kiểu cô nghĩ mà đúng không?
Thoáng cái mà hắn đã từ phòng tắm bước ra, mang theo hơi nước lạnh lẽo ra ngoài, mái tóc ẩm ướt chưa được lau khô đàng hoàng đang nhỏ từng giọt tí tách xuống thảm lông. Ninh Sương lia mắt lên trên va phải bờ vai rắn chắc như bức tường thành, cơ bụng 8 múi rõ ràng hiện trước mắt cô.
Quá quyến rũ! Thật sự đẹp chết mất!
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn nay lại có chút gợi cảm khó nói, có lẽ là do Lục Tư Nghiêm chỉ quấn mỗi cái khăn trắng ngang hông, phía trên trần trụi nên cô mới sinh ra loại cảm giác đó.
Ninh Sương lấy máy sấy trong ngăn tủ ra, cắm dây điện rồi vỗ bộp bộp xuống giường: "Qua đây, em sấy tóc cho anh.”
Lục Tư Nghiêm đi tới ngồi xuống bên cạnh, im lặng để cô sấy tóc cho mình, bàn tay nhỏ mềm mại của cô xoa trên đầu hắn thật sự rất dễ chịu.
Một lúc sau, thấy tóc của Lục Tư Nghiêm đã khô hoàn toàn nên cô đem máy sấy cất đi, bỗng điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, cô khó chịu cầm lấy điện thoại bắt máy: [Alo]
[Sương Sương, cậu có ổn không? Bây giờ mình mới dám gọi cho cậu, có phải tên họ Lục kia lại giam lỏng cậu không?] Giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tieu-to-tong-kho-do-cua-luc-tong/3645096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.