Ninh Sương ấm ức nắm lấy tay ông, đôi tay ấy bị chai sạn mấy chỗ, da nhăn nheo do tuổi già. 
"Không sao, ông không trách Sương Nhi, con vào trong rửa mặt đi, ông bảo đầu bếp nấu chè đậu con thích ăn.” Diệp Chính Khiêm mủi lòng vỗ vỗ lưng cháu gái. Ninh Sương gật đầu ngoan ngoãn đi vào trong, ở phòng khách lúc ấy chỉ còn một mình Diệp Chính Khiêm. 
“Ông Giang, ông đi dặn đầu bếp nấu nhanh chè đậu đen mà Sương Nhi thích đi, con bé muốn ăn liền,” ông nở nụ cười hiền từ rồi đứng dậy. 
Ông Giang đứng bên cạnh gật đầu nghe lệnh rồi đi vào trong bếp, Diệp Chính Khiêm cũng đi theo vào trong để xem quá trình nấu. 
Vậy là buổi đầu tiên sau khi sống lại cô đã hoà giải sự hiểu lầm giữa hai ông cháu. Hai người cùng ăn chè cùng hàn huyên cả buổi. 
[..] 
Sau khi tạm biệt ông cô vốn định sẽ quay về kí túc xá nhưng lại chợt nhớ ra bản thân quên ví tiền với một số đồ ở nhà nên đành quay về lấy. 
Lúc trước cô thường hay về nhà cuối tuần ngủ vì muốn gần gũi hơn với bà Thư Nhiễm. Nhưng bây giờ cô đổi ý rồi, kí túc xá vẫn tốt hơn. Cô đã chết tâm với gia đình đó rồi, từ bây giờ họ không cần phải nhìn mặt cô nữa. 
[.] 
Ông Giang đưa cô về nhà, dặn dò cô về nhớ nhắn một tiếng cho Diệp lão gia rồi lái xe đi. 
Thư Nhiễm thấy cô quay về mà mặt cau mày nhó, khó chịu ra mặt: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tieu-to-tong-kho-do-cua-luc-tong/3645087/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.