Edit: windy
Mặc dù Hạ Tĩnh Du cực kì ngoan ngoãn không đòi thoát khỏi Tân hoàng, nhưng đợi đến khi ở trong lòng Hạ Trăn xong, Hạ Tĩnh Du liền thuần thục điều chỉnh tư thế thoải mái, lúc trong lòng Tân hoàng, hiển nhiên không có hình ảnh như vậy.
Tân hoàng cũng phát hiện ra. Không tự nhiên, liền xấu hổ một chút.
“Thánh Thượng quả thật rất ít ôm trẻ con.” Mắt thấy không khí mang theo chút lạnh lẽo, Mộ Dung Quân thiện ý giải vây cho Tân hoàng.
Tân hoàng không tự nhiên nắm tay che lên miệng, khụ khụ.
“Về sau Thánh Thượng nên học nhiều hơn.” Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng nói một câu, chưa nói tới châm chọc, nhưng cũng không phải êm tai như thế.
Sắc mặt Tân hoàng đen lại, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên. Không hề dự liệu, khom lưng ôm lấy Đại hoàng tử.
Không cho hắn ôm Hạ Tĩnh Du, hắn ôm hoàng tử của mình, này là có thể đúng không?
Có thể. Chỉ có điều, Tân hoàng không ôm nổi Đại hoàng tử. Hơn nữa, biểu tình giờ phút này của Đại hoàng tử, còn cứng ngắc hơn Hạ Tĩnh Du.
Mạc Như Nghiên thật sự không nhìn nổi nữa. Đang định nói một câu “Nếu Tân hoàng không biết ôm, vẫn nên bỏ Đại hoàng tử xuống, đừng để Đại hoàng tử không thoải mái”, đã bị Mộ Dung Quân kéo cánh tay.
Ánh mắt Mộ Dung Quân cực kì sáng, trong phút chốc Mạc Như Nghiên cảm thấy Mộ Dung Quân lúc này đang rất hài lòng… là vui mừng.
Vui mừng? Bỗng nhiên nhớ tới thân phận Tân hoàng, lại nhìn về phía Đại hoàng tử rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tieu-nuong-tu-ghi-viec/1669208/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.