Vì Đại hoàng tử giữ người lại, cũng vì Mộ Dung Quân dung túng, Hạ Tĩnh Du vẫn ở lại cung của Đại hoàng tử.
Hạ Vân Đô với chuyện Hạ Tĩnh Du ở lại, không thể nghi ngờ là vô cùng hài lòng. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trên mặt lại lộ ra tràn đầy vui mừng.
Cũng giống như Hạ Vân Đô, Đại hoàng tử cũng rất cao hứng. Chẳng qua so với Hạ Vân Đô, cảm xúc của Đại hoàng tử không lộ rõ ra ngoài như vậy, cũng không thấy rõ.
Ba đứa nhỏ ở chung với nhau rất hòa hợp, Mộ Dung Quân một mình rời khỏi.
Để Hạ Tĩnh Du ở lại đây là ngoại lệ rất lớn. Mà nàng, tất phải hồi tẩm cung Hoàng hậu mới được.
Lúc Mộ Dung Quân trở lại tẩm cung, Tân hoàng đã ở đó rồi.
Nhìn đằng sau Mộ Dung Quân không thấy bóng dáng của Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng cười cười: “Ngươi quả nhiên không đem tiểu nha đầu về cùng.”
“Thánh Thượng cũng có muốn để cho Tĩnh Du ở lại tẩm cung của nô tì đâu?” Mộ Dung Quân trả lời cực kì lạnh nhạt, đến lễ tiết cũng không làm, ngồi vào bên cạnh Tân hoàng.
Trường hợp đặc biệt như vậy, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Quân được hưởng. Đương nhiên, cũng chỉ có lúc chỉ có riêng Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân, mới xuất hiện.
“Ngươi thật hiểu lòng Trẫm.” Tân hoàng vẫn chưa tức giận, cũng không trách Mộ Dung Quân tự ý làm, chỉ than nhẹ một tiếng, nói.
“Nô tì cũng chỉ tùy ý phỏng đoán thôi. Nếu là đoán sai, Thánh Thượng chớ trách cứ.” Mộ Dung Quân ngoài miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tieu-nuong-tu-ghi-viec/1669207/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.