Dịch: Lục Dương
Biên: Thanh Hoan
***
Sau giờ tự học buổi tối, Dương Thanh Vân lại ôn bài lần nữa rồi mới ngủ. Một đêm bình yên trôi qua. Hôm sau, Hồ Trung Lâm và Trương Ý gọi Dương Thanh Vân dậy từ sớm.
Trương Ý không giống Hồ Trung Lâm, thằng này trắng trẻo mập mạp, vóc dáng không cao, lúc nào cũng tươi cười, là một người anh em thiện lành đúng nghĩa.
"Đi nào, đi nào! Sáng nay ăn phở bò, tao mời!" Dương Thanh Vân còn chưa rửa mặt đã bị Hồ Trung Lâm lôi đi, ba thằng cứ thế mà ra cổng trường.
Phở bò ở đây giá chỉ một đồng rưỡi, vừa rẻ lại vừa thơm ngon. Dương Thanh Vân nhìn về phía con phố cũ trước mặt, thời này có rất nhiều xích lô, thi thoảng mới thấy vài chiếc xe ba gác chạy vù qua, thời đó mà lái xe ba gác đã là oai phong lắm rồi. Nhìn đâu đâu cũng thấy kỷ niệm ùa về, đây chính là huyện Ung Bình hơn hai mươi năm trước.
Dương Thanh Vân cảm nhận mọi thứ một cách chậm rãi, hít một ngụm không khí còn thoang thoảng mùi đất, trong lòng vừa ấm áp lại vừa rung động, nhất là khi thấy dáng vẻ ăn lấy ăn để của Trương Ý, thầm nghĩ đây mới chính là tuổi trẻ!
"Trương Ý, mày thi cuối kỳ thế nào?"
"Còn thế nào nữa, tiếng Anh được có 35 điểm! Con ** nó, tao không muốn thi đại học!" Trương Ý húp nốt miếng mì cuối cùng rồi chép chép miệng đẩy cái bát trước mắt sang bên cạnh, vừa nói vừa đứng dậy.
Dương Thanh Vân nhớ rằng Trương Ý không thi Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thuc-qua-thanh-thoi/29469/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.