Sau khi ăn no Thiên Tuyết mới vuốt vuốt cái bụng của mình, tính tiền, đi làm chuyện tiếp theo.
“Quản lí Bạch, làm phiền một chút. Không biết căn hộ trước đây tôi mua vẫncòn chứ?” Thiên Tuyết gọi một ông lão béo lại, tự nhiên hỏi. Nói thật cô thấy ông quản lí này rất giống một cục thịt di động. Nếu có người hỏicô dùng từ gì để hình dung thì cô nhất định trả lời là “núc na núcních”. Haha, tôi thấy nên giảm béo đi, ông Bạch!
“Thiên tiểuthư…à, vẫn còn. Cô đúng là rất có mắt đánh giá. Hiện giờ nơi này đã rấtđông người ở rồi, có một số người còn muốn thuê với giá cao nhưng hếtphòng nên đành chịu đấy.” Người được gọi là ông Bạch bắt đầu giở chứngkhoe khoang. Ông ta cũng thấy rất tiếc. Hiện giờ giá nhà ông ta đã tănglên rất nhiều rồi, lại bị kẹt bởi căn hộ trống không có người ở của connha đầu này. Thật sự rất lãng phí! Chi bằng ông bàn một chút về chuyệnmua lại căn hộ đó. Như vậy rất lời a…
“À, như thế sao? Chúc mừng ông. Tôi đang định dọn đến đây ở. Phiền ông gọi người lên dọn dẹp một chút giùm rồi. Bye bye”
Bạch quản lí ngơ ngác nhìn Thiên Tuyết vẫy tay đi ngày càng xa. Tức đến nổphổi. Ông vẫn chưa nói gì mà nó dám sai bảo ông lau chùi nhà cửa cho nóở…Không nói đến kế hoạch kiếm lời của ông vẫn còn chưa ra đời liền bị nó bóp chết. Xú nha đầu!!
Thiên Tuyết ra ngoài, mua rất nhiều đồdùng cần thiết, tủ, giường, laptop, sách vở, kem đánh răng, khăntắm…nhắn tất cả đều chuyển nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/56905/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.