Cùng Jean Reynold chào hỏi qua, Lãnh Ngạo liền xoay người ôm Thiên Tuyết đến khu vực an toàn
“Không nên đến gần hắn quá, rất nguy hiểm” Lãnh Ngạo cúi đầu, hôn mấy cái lên gương mặt Thiên Tuyết dặn dò.
Thiên Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ, cô cũng biết rất nguy hiểm!
“Anh hết bận rồi sao?” Chỉ là cô tò mò, nhìn biểu hiện của Lãnh Ngạo chính là đại sự quốc gia. Một tuần này hắn lặn mất tăm hơi, cho dù quay về nhà hay đến công ty cô cũng rất ít có cơ hội được gặp.
“Vẫn chưa, Tuyết Nhi, có muốn ra nước ngoài một chuyến hay không?” Lãnh Ngạo vươn tay ôm lấy cô, ra khỏi trường bắn, lên xe hướng sân bay mà đi. Hắn là hỏi cho có hình thức, dù sao đáp án của cô có là cái gì hắn cũng vẫn sẽ mang cô theo.
Thiên Tuyết nắm lấy vạt áo Lãnh Ngạo, ừ một tiếng. “Như vậy, lần này chúng ta đi bao lâu?”
Lãnh Ngạo “Một tháng.”
Thiên Tuyết nhướng mày, có lẽ hắn thật sự gặp khó khăn.
Nhưng mà cô vẫn không muốn hỏi. Nếu cô biết quá nhiều, hắn sẽ chỉ lo lắng thêm mà thôi. Việc của cô, chính là im lặng đứng bên cạnh hắn, chỉ như vậy đã đủ!
Cô thừa nhận mình không tài giỏi, chỉ cần không gây thêm phiền phức, đã là rất tốt rồi! Thiên Tuyết tự hiểu bản thân hoàn toàn không có tự tin có thể gánh vác một phần sự nghiệp giúp Lãnh Ngạo! Nói trắng ra, chính là ngoan ngoãn nghe lời làm một sủng vật nhu thuận là đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039430/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.