Thiên Tuyết ẩn ẩnbuồn bực, cô cứ vẫn cảm thấy rất khó chịu! Chẳng lẽ nơi này bị ám sao?Giống như người ở đây đều không còn sống vậy!
“Ngạo, em muốn ra ngoài…”
Thiên Tuyết nghĩ cái gì liền nói cái đó, ở nơi này cô cảm thấy rất áp lực cóđược hay không? Thần kinh bị ép cho căng thẳng, cơ thể cũng không đượcdễ chịu. Thể xác lẫn tinh thần đều bị hành hạ mà!
“Được, chúng ta đến công ty!” Lãnh Ngạo nhìn cô nhu thuận nằm trong lòng cong cong khóe môi, tùy ý cô đi.
Thiên Tuyết “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại. Mở mắt ra đã khong còn người nàotrong đại sảnh, không phải lại ngủ một ngày một đêm chứ? Đừng như vậy!Cô không muốn đâu!
“Có ai không?”
Thiên Tuyết thử hô tomột tiếng, vang vọng khắp biệt thự, từ trong ra ngoài, từ đại sảnh lênlầu. Chính âm thanh vang vọng lại khiến cô rùng mình một cái. Nuốt nướcmiếng, bò xuống muốn chạy ra ngoài lại đụng phải một cái đầu người trước mắt làm cô giật mình, té trên sàn nhà. Chỉ thấy cô hầu gái kia không có biểu tình gì quỳ xuống nói xin lỗi.
Quanh mắt thâm quần, cơ thểgầy gò, gương mặt tái nhợt, cơ mặt lại không có biểu cảm, tầm mắt vôcự…nhìn cứ như một cái xác chết!
“Cứu mạng!” Thiên Tuyết hốt hoảng bật dậy, tránh né cô gái kia chạy qua một bên, mong muốn bước ra khỏi cửa chính.
“Tiểu thư, ngài muốn đi đâu?” Cô gái kia gương mặt hời hợt bắt đầu lo lắnghỏi, nhấc chân đuổi theo. Hơn nữa tốc độ của cô ta còn vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039332/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.