“A…a…chủ tử, xin tha mạng, thuộc hạ biết tội! Thuộc hạ biết tội!” Quản gia cuối cùng không chịu nổi nữa, nằm dưới đất thều thào.
Diệp Thành quay mặt ra bên kia, không muốn nhìn. Dù sao cũng là người chămsóc hắn lúc nhỏ, hắn đương nhiên có thương hại! Nhưng mà hoàn thànhkhông tốt nhiệm vụ chính là thất trách, phải chịu phạt. Đây là ông ta tự làm tự chịu. Hắn không có cách cứu được…
Lãnh Ngạo hừ lạnh một tiếng, đưa roi cho Diệp Thành “Đánh!”
Diệp Thành trước tiên là ngạc nhiên, sau đó là khó xử. Hắn làm sao khônghiểu tâm ý chủ tử…nếu như người không có tâm trạng thì ai cũng đừng mong có thể thoải mái! Nhất là hắn!
Chỉ là mọi người đều có chung ýnghĩ, không biết sau Diệp thành sẽ là ai...Có hay không là bọn họ? Dùsao trong nơi này quản gia cũng là người tốt, rất chiếu cố bọn họ. lấyoán báo ân cũng là chơi không đẹp, rất bỉ ổi! Nhưng mà sẽ có người dámmắng chủ tử?
Chung quy bọn họ đều không để ý trong một góc khuấtgần đó, Lacy mở to đôi mắt trong suốt quan sát mọi chuyện, nhanh chóngchạy lên lầu. Nhìn Thiên Tuyết vẫn đang mê man liền sủa liên tục mấytiếng. Biểu hiện cô không tỉnh nó sẽ không ngừng lại!
“Ừ…chuyện gì?...” Thiên Tuyết một tay đặt tên trán, cô cảm thấy đầu óc ong ong, mắt rất nặng, cổ họng lại khô khan.
………………………………………..
Lãnh Ngạo nhấp một ngụm trà, nhìn Diệp Thành ra tay. Hắn không hi vọng DiệpThành vẫn còn có thương hại với người khác. Thuộc hạ của hắn không cóngười vô dụng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039328/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.