Khi Thiên Tuyết tỉnhdậy chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng, cô rất mệt, rất khát,nhưng mà không có ai ở đây cả, cô cũng không muốn kêu!
Cố gắnggiữ cho mình chút thanh tỉnh,ngồi dậy khỏi chiếc giường kingsize rộnglớn, sau đó lảo đảo ra khỏi phòng. Chỗ này là chỗ nào? Tại sao cô lại ởđây?
Hành lang thật là đẹp, trong suốt…làm bằng thuỷ tinh sao? Không sợ sẽ vỡ ư?
Thiên Tuyết nhìn vào chính mình phản chiếu dưới sàn nhà, lắc đầu, đây là côsao? Trên tóc của cô đã bạc rất nhiều rồi. Tại sao nhanh như vậy liềngià? Cô đã ngủ bao lâu? Con người đúng là sinh vật khó hầu hạ! Chỉ chớpmắt một cái cô đã lão hoá sao?
Bước theo cầu thang dài xuống, một đám người nhìn thấy cô liền quy cũ, xếp thành hàng, cúi đồng đồng loạt chào…
Thế nhưng Thiên Tuyết không để ý lắm, chẳng biết từ lúc nào cô lại cho làbọn họ phải làm như vậy, đó là trách nhiệm của họ! Cô hiện giờ vừa đóivừa khát, vì vậy mở miệng nhưng lại không nói được lời nào cả. Chỉ ngheâm thanh phát ra giống như con thú nhỏ đang kêu. Chính cô cũng cảm thấygiật mình.
“Phu nhân không cần lo lắng, có phải người muốn ăn cái gì hay không? Để thuộc hạ đi chuẩn bị.” Vô Ưu đứng một bên rất hiểu ýngười lên tiếng. Đây là cơ hội rất tốt của cô được hầu hạ phu nhân,tuyệt đối không để người khác giành mất. Ai mà không biết chủ tử rất ítkhi trọng dụng nữ nhân. Chỉ có một cơ hội, cô nhất định biểu hiện thậttốt, còn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039318/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.