Hoàng Phủ Vệ rốt cuộc cũng mở miệng, cậu muốn biết lí do người đàn ông ưu tú này phải giúp cậu!
“Lí do là gì? Tại sao lại giúp chúng tôi?”
Lãnh Ngạo nâng mắt nhìn cậu bé trước mặt, màu sắc con ngươi thật đặc biệt! Hắn muốn làm gì sẽ cần biết cái gọi là 'lí do'?
Nếu không phải Tuyết Nhi một hai đòi về nước gấp hắn sẽ vì cô làm đến phiền phức như vậy? Nhưng mà tiểu nhân nhi cũng thật ngoan, xem như hắnthưởng cho cô đi!
Cảm thấy mình đã hạ bản thân thế nhưng ngườinày vẫn cao ngạo , Hoàng Phủ Vệ chỉ cảm thấy cực kì không thoải mái!Nhưng mà người này lại là ân nhân của cậu!
“Cậu có phải là emtrai của Thiên tiểu thư, Thiên Tuyết?” Diệp Thành thay Lãnh Ngạo ra mặttrả lời, sợ thằng nhóc này không biết ai là Thiên tiểu thư lại càng hỏiđầy đủ.
“Đúng vậy! Chị tôi ở đâu?” Hoàng Phủ Vệ nghe nói liềnhoảng hốt, đã rất lâu rồi, kể từ cuộc điện thoại đó, chị không có bất cứ liên lạc gì cả! Ngay cả bệnh tình của mẹ chị cũng không quantâm...Nhưng mà tiền hàng tháng vẫn được chuyể̃n khoảng đầy đủ...
“A…đại tỷ hiện giờ đang nghỉ ngơi, khi nào cô ấy cảm thấy tốt hơn sẽ tìm cậu,yên tâm!” Diệp Thành cong cong khoé môi, giải thích. Sau đó còn cặn kẽgiới thiệu riêng Lãnh Ngạo với Hoàng Phủ Vệ. Dù sao thì sau này cũng làanh em rể, phải có ấn tượng tốt, hắn thay chủ tử suy nghĩ a
“Chịtôi bị bệnh?” Hoàng Phủ Vệ âm thầm ghi nhớ cái tên Lãnh Ngạo này. Đúnglà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039316/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.