Lãnh Ngạo giống nhưkhông nghe thấy, nắm lấy lọn tóc của Thiên Tuyết chơi đùa, cũng không ai biết hắn có hay không quan tâm việc này…
Mục Niệm cúi thấp đầu,sau khi nói chuyện đó ra liền nhận được nhiều ánh mắt như dao găm bắntới. Nhưng mà cô sợ sao? Trên đời này có cái gì mà cô không trải qua?Ngay cả địa ngục cô cũng đã dạo qua vô số lần. Chỉ cần có chủ tử ở đâycô nhất định không sao! Huống hồ còn có vị tiểu thư này, cô tuyệt đốikhông có việc gì!
Trong lòng Mục Niệm vô cùng tự tin.
Thiên Tuyết cảm thấy không khí ngưng đọng liền muốn cáo lui trước. Vì vậycướp lại tóc của mình, muốn đứng dậy đi trước, tránh sự việc cháy đếnnhà cô!
Vừa động một chút liền nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Ngạo. Thiên Tuyết nhanh chóng thức thời thô bạo nắm lấy tóc của mình để lại vào tay hắn. Còn vô cùng nịnh nọt cười cười.
“Lôi cô ta rangoài, chặt đứt hai bàn tay kia sau đó ném vào chợ đen!” Lãnh Ngạo cảmthấy chơi đùa chán rồi liền lạnh nhạt nói sau đó nắm lấy Thiên Tuyết,cùng cô bỏ đi.
Lạc Tề ngã ngồi dưới đất, tại sao đưa cô đến địa ngục trần giang đó? Cô...chỉ vì phạm một lỗi lầm...
Chợ đen? Mục Niệm nở một nụ cười cực kì đáng sợ. Quả báo! Đến lúc đó cô ta chỉ còn con đường chết…
Phải biết chợ đen của chủ tử đương nhiên sẽ khác với của người ta...
Ha ha ha, thật là hay. Cuối cùng cũng có ngày cô thê thảm như vậy, trướckhi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039289/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.