“Còn mạnh miệng? Rốtcuộc em muốn cái gì, đã nháo đủ rồi sao? Ghen tị? Hay là đố kị?” Tư ĐồThiển hướng Thiên Tuyết quát lên., giống như muốn vạch trần cảm xúc thật của cô vậy!
“Con mẹ nó! Tư Đồ Thiển, tôi nghĩ anh không cần đắnđo suy nghĩ làm gì! Dứt khoát chọn người anh yêu đi! Còn bày đặt đangsuy nghĩ, khó xử? Khó xử cái cọng lông ấy! Má nó, là anh không biếtđiều, đừng có tới lúc sau liền tìm tôi van xin cầu cứu!” Thiên Tuyếtnâng tay chỉ thẳng vào mặt Tư Đồ Thiển quát lại “Tôi nói cho anh biết,cái gì là ghen tị, đố kị? Anh cho là tôi thực sự yêu rồi? Tự mình đặtcho tôi mấy cái cảm xúc vớ vẩn này với anh sao? Không cảm thấy rất buồncười? Anh là cái thứ khốn kiếp gì chứ? Đã nhờ vả vẫn còn dám lên mặt với tôi?”
Thiên Tuyết mắng xong liền cúi người ôm ngực thở hồng hộc, một bộ dạng đã dùng hết sức lực, ngay cả gương mặt cũng đã đỏ lên. Cầmtúi xách và áo khoát ngoài lên, nhanh chóng chạy đi mất trong ánh nhìncủa mọi người. Cái nơi quỷ quái này cô không thèm ở lại làm gì!
Shit! Sau này tốt nhất đừng đến tìm cô nữa, nếu không cô nhất định trả lạigấp bội. Vì một cô gái thế nhưng trở mặt với cô? Ấu trĩ! Hắn đã baonhiêu tuổi rồi? Ai là vì muốn tốt cho hắn chính bản thân hắn cũng khôngphân biệt được? Khốn kiếp! Khốn kiếp! Sau này có chết cũng đừng lại gầncô cầu cứu!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
“Thiển, cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039148/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.