Hai người các cô, ăn cơm xong thì cùng nhau vui vẻ trở lại lớp. Vào lớp về tới bàn mình ngồi xuống, bàn của cô ở dưới cuối lớp ngay cạnh cửa sổ, một chỗ ngồi lý tưởng để làm chút việc riêng trong lúc học. Nhưng kiếp trước cô không hề làm chút việc riêng nên không phát hiện ra, đời này cô sẽ trải nghiệm hết mọi chuyện kiếp trước đã bỏ lỡ.
" Vương Điềm Điềm, qua đây..." Một bạn nữ trong nhóm nữ đang tụ tập ở trước bàn đầu quay lại gọi Vương Điềm Điềm khi cô ấy vừa đi ăn với cô về.
" Sao đấy, Lâm Kiều có chuyện gì à?" Vương Điềm Điềm đứng dậy đi tới chỗ mấy bạn nữ đó.
" Sao đột nhiên cậu lại thân với Hoàng Tuyết Lan thế? Còn đi ăn cơm chung nữa. " Mấy cô ấy nhỏ giọng tò mò hỏi.
" À...bởi vì bây giờ bọn tôi là bạn của nhau đấy." Vương Điềm Điềm, cười cười trả lời lại.
Mọi người đều nhìn Vương Điềm Điềm bằng ánh mắt nghi ngờ, không tin :" Vương Điềm Điềm, cậu đừng tự dát vàng lên mặt thế chứ, bọn tôi không tin đâu. " Lâm Kiều lên tiếng, mấy bạn nữ xung quanh gật đầu theo tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Lâm Kiều.
" Tôi nói thật, không tin tùy các cậu. " Lâm Kiều nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Hoàng Tuyết Lan thấy bọn họ nói chuyện, lâu lâu lại nhìn về phía cô, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang nói chuyện có liên quan tới cô. Cô cũng không để ý, chỉ khẽ cười rồi lại cúi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-xuan-cua-toi/3702384/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.