Chương trước
Chương sau
Tam Công chúa ngày đó bị thương ở mặt, trở lại Phượng Dương các tính tình trở nên nóng nảy, những cung nữ đi theo bảo vệ bị phạt mỗi người mấy trượng. Tam Công chúa rất tức giận cảm thấy mặt mình bị thương, đều là bởi vì cung nữ bên cạnh không có ngăn Tô Thái nữ điên kia lại.

Nhưng thật ra các cung nữ kia có nỗi khổ không nói được. Lúc ấy các nàng thấy Tam Công chúa tiến lên, cũng muốn lập tức theo sau bảo vệ nhưng người của Trác Công tử đúng lúc che các nàng ở phía sau, vì vậy làm lỡ hành động ngăn cản sự tấn công của Tô Thái nữ, mới khiến Tam Công chúa bị thương.

Tam Công chúa trở lại Phượng Dương các xong, tất nhiên là nhanh chóng mời Thái y, may mà Thái y nói vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần đúng hạn bôi thuốc, vài ngày sau sẽ không lưu sẹo, lúc này mọi người mới yên lòng.

Tam Công chúa đi dạo một vòng, kết quả bị thương ở mặt, tin tức này sau đó liền truyền khắp Phượng Dương các.

Một Công chúa khác sau khi nghe xong chuyện cười lạnh một tiếng,

"Đậu Kỳ lần này thật đúng là ăn trộm gà không xong còn mất nắm gạo, mặt của nàng ta có bị thương nặng không?"

Cung nữ bên cạnh lập tức trả lời:

"Thưa Công chúa, Thái y nói bôi thuốc sẽ không lưu sẹo."

"Sẽ không lưu sẹo à..."

Công chúa thở dài một tiếng, dừng một chút, bình thản nói:

"Nói sao thì Tam Công chúa cũng là tỷ của ta, ngươi đem Băng Cơ Ngọc Cốt cao đưa qua đó đi."

Cung nữ lĩnh lệnh rời đi.

Một cung nữ khác hầu hạ Công chúa thấp giọng hỏi:

"Công chúa hà tất làm người tốt? Tam Công chúa cũng sẽ không cảm kích, lãng phí Băng Cơ Ngọc Cốt cao."

Công chúa này vốn là Tứ Công chúa.

Tứ Công chúa đang cầm kéo cắt tỉa một chậu hoa hồng, nghe vậy cũng không có dừng lại động tác, thản nhiên nói:

"Bất kể có cảm kích hay không, ta cũng phải thể hiện một chút, nàng ta lúc này khẳng định đã chọc giận Hoàng thượng. Ta càng nhu thuận, càng cho thấy nàng ta không biết gọi là cái gì, chẳng qua là dưỡng nữ của Hiền thái phi mà còn nghĩ mình thật sự là Trưởng Công chúa."

"Công chúa..."

Cung nữ trong giọng nói có chút lo lắng.

"Ngươi cũng không cần vì ta mà khổ sở, hiện giờ ta cũng đã trưởng thành, dù là không có sủng ái, nhưng cũng không phải quá tệ. Ta thấy Hoàng huynh so với Tiên hoàng rõ ràng quyết đoán hơn nhiều, hậu cung cũng sạch sẽ, cái này xem ra triệt để hơn Tiên hoàng trăm ngàn lần."

Tứ Công chúa vẫn một bộ dáng thản nhiên.

"Công chúa người cũng đã cập kê, nên vì mình tính toán một chút"

Cung nữ đè thấp âm lượng, nhẹ giọng nói.

"Thanh Dung, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng lời này trăm triệu lần không thể nói."

Tứ Công chúa nhíu nhíu mày, trầm giọng đánh gãy lời cung nữ bên người."Công chúa..."

Thanh Dung có chút sốt ruột, Tứ Công chúa rốt cục buông xuống  cây kéo trong tay, cầm lấy khăn tay đã được chuẩn bị cẩn thận lau tay. Một lát sau nàng lạnh giọng nói:

"Tính toán? Tính toán cái gì? Ta là một tiểu Công chúa ở hậu cung, ngươi nói ta đi chỗ nào tính toán? Lời này nếu truyền đi ra ngoài, không chừng hủy hoại thanh danh chính mình."

Nàng ở trong lòng hít một hơi, Thanh Dung là mẫu thân lưu cho nàng, cái gì cũng tốt, chính là kiến thức hạn hẹp một chút. Cũng không trách Thanh Dung kiến thức không nhiều, mẫu thân của nàng trước khi tiến cung cũng không phải từ đại gia tộc, vào cung ngần ấy năm chỉ là một Sung viên, nói là bậc Cửu tần ít nhất còn có thể không cần xuất gia niệm Phật đi.

Mẫu thân tuy là Sung viên, cũng không có nhiều thánh sủng. Thanh Dung đi theo mẫu thân nhiều năm ru rú trong nhà. Cũng là bởi vì Thanh Dung tính tình ngay thẳng lại trung thành, cho nên mẫu thân trước khi đi Vĩnh An cung đem Thanh Dung cho mình. Tứ Công chúa biết đây là hảo ý của mẫu thân vì sợ nàng ở trong cung không có người vừa ý để dùng.

Nàng sợ Thanh Dung không hiểu chuyện, bởi vậy liền đem để bên người. Ở chung một thời gian, quả nhiên Thanh Dung dần dần hiện ra không đủ năng lực.

Thanh Dung ở bên cạnh ngày đêm nhắc tới nhiều nhất chính là ý tứ được Hoàng thượng sủng ái, như vậy sau này mới có con đường tốt. Tứ Công chúa nghe xong thật sự là không biết nên khóc hay cười. Hoàng thượng hiện tại là hoàng huynh nàng, không quản có hay không sủng ái đều không bạc đãi nàng, dù sao Hoàng thượng cũng phải để thanh danh tốt. Chỉ là nàng không tiện nói cho Thanh Dung hiểu, nhìn Thanh Dung bộ dáng không lĩnh hội được, nàng cũng có chút bất đắc dĩ cùng vô lực.

Trong cung này, không có ai có thể vĩnh viễn che chở ai, Thanh Dung nếu không thay đổi tính tình cùng ý tưởng, sớm hay muộn sẽ phải gặp họa.

Qua mấy ngày, Tam Công chúa mặt bị thương còn chưa hết, một thánh chỉ cấm túc đã đưa tới Phượng Dương các. Tam Công chúa tất nhiên là căm phẫn nhưng lại không dám kháng chỉ, chỉ phải ngoan ngoãn ở lại phòng đọc sách " Nữ giới " ( tài liệu đầu tiên nói về Tam tòng, Tứ đức.  Là sách của Ban Chiêu thời Đông Hán. Ban Chiêu am hiểu kinh điển Nho gia, lại dạy dỗ hậu phi trong cung về phụ đức, kinh sử, vì thế hiểu rất rõ về những tấm gương phụ đức thời trước. Về đời tư, bà goá chồng rất sớm, nhiều năm thủ tiết. Với những kinh nghiệm và học vấn như vậy, bà đã viết "Nữ giới" để răn dạy các con gái. Bà không thể ngờ rằng "Nữ giới" lại trở thành quyển sách giáo khoa hàng đầu cho phụ nữ phong kiến hàng trong nghìn năm. )

Tam Công chúa bị cấm túc. Tin tức này toàn bộ Phượng Dương các cũng đều biết. Bất quá Tứ Công chúa sau khi nghe xong đóng cửa không ra ngoài, Ngũ Công chúa cùng Lục Công chúa ngược lại chạy tới chỗ Tam Công chúa an ủi lấy lòng, nhưng đều bị Tam Công chúa từ chối gặp.

Tứ Công chúa nghe xong, cũng chỉ kéo kéo khóe miệng, không đi tham gia cùng các muội muội.

Mọi chuyện ở Phượng Dương các về mỗi Công chúa, hằng ngày đều có mật thám đưa tin đến chỗ Trác Công tử. Tại sao không đưa đến chỗ Đậu Thuần? Đó là bởi vì Đậu Thuần phải xử lý chính vụ rất nhiều không có thời gian  đi quản chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu mà phiền não, liền đem những chuyện này giao cho Trác Kinh Phàm.Mặc khác Trác Kinh Phàm cũng muốn điều tra Tam Công chúa, nương cơ hội này vừa lúc đem Tam Công chúa tra cặn kẽ. Nhưng khi còn chưa kịp điều tra rõ vấn về Tam Công chúa đã có việc bất ngờ không kịp đề phòng, lão tổ tông Lương Trọng Hiên xuất hiện.

Vào một ngày, Đậu Thuần vừa lúc triệu kiến Vũ Lâm quân Đại tướng quân đúng lúc Trác Kinh Phàm đi đến thư phòng điện Lưỡng Nghi, Lữ Phúc cung kính mà đem Trác Kinh Phàm mời đến thiên điện. Trác Kinh Phàm thản nhiên hỏi:

"Hoàng thượng còn có việc gì sao?"

Lữ Phúc cung kính đáp:

"Thưa Công tử, hôm nay quân tình đưa tin đến, phản quân tựa hồ cách kinh đô không xa, lâm triều các vị đại thần tranh luận không ngớt, sau bãi triều Hoàng thượng liền triệu kiến vài vị Đại tướng quân."

"Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn sai Cấm quân ra khỏi thành? Nhưng Cấm quân phụ trách bảo vệ Hoàng thành không thể tùy ý điều động?"

Trác Kinh Phàm nhíu mày nói. Lữ Phúc cúi đầu không có tiếp lời, Trác Kinh Phàm cũng biết chuyện này Lữ Phúc không thể xen vào liền cho đối phương lui.

Ở thiên điện ngồi chờ hồi lâu, trà cũng uống không ít, điểm tâm cũng ăn một đống, vẫn không đợi thấy Đậu Thuần truyền vào. Bởi vậy Trác Kinh Phàm liền có chút ngồi không yên, đứng dậy đi đến cửa đại điện nhìn xung quanh. Lúc này, một vài người từ thư phòng đi ra, nhìn trang phục xác thực là Cấm quân Đại tướng quân, Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày đang định lui về, lại bị một cái bóng người đi ở cuối cùng hấp dẫn ánh mắt.

Kia không phải chính là khuôn mặt lão tổ tông sao?! Thái tử trước đây mỗi ngày đều nhìn thấy bức họa lão tổ trong Hoàng cung, trong thư phòng Thái tử cũng có, đối với bức họa kia nhìn hai mười năm, sao lại nhận không ra?

Khuôn mặt của Đại tướng quân kia quả thực khiến Thái tử như bị sét đánh trúng. Chẳng lẽ kỳ thật lão tổ tông vẫn luôn ở trong hoàng cung bên cạnh mình sao?

Đợi cho bản thân tỉnh táo lại, Lữ Phúc vừa lúc cũng tới, trên đường đến thư phòng giống như vô ý hỏi

"Mới vừa rồi ta thấy vài Đại tướng quân, không biết hôm nay tới có vị nào?"

"Thưa Công tử, hôm nay truyền triệu Tả Hữu Vũ Lâm quân cùng Tả Hữu Thần Võ quân bốn vị Đại tướng quân."

Lữ Phúc cung kính đáp.

"Đi ở sau cùng là vị Đại tướng quân nào thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, không biết danh tính là gì?"

Trác Kinh Phàm lại hỏi.

"Cuối cùng sao? Là Tả Vũ Lâm quân Đại tướng quân, đồng thời cũng là Thống lĩnh Cấm quân được Tiên hoàng rất tín nhiệm, khi Tiên hoàng ở trên giường bệnh đem Cấm quân giao cho Hoàng thượng còn cố ý cất nhấc vị Đại tướng quân này."

Lữ Phúc thấp giọng nói, đối với việc Tiên hoàng có bao nhiêu tín nhiệm vị Đại tướng quân nào hắn tất nhiên là biết được, vị Đại tướng quân nào bị trừ bỏ trong âm thầm cũng là do hắn thay Tiên hoàng làm.

"Vậy à? Ngày khác nếu có cơ hội, ta thật muốn trông thấy vị này có năng lực như thế nào."

Trác Kinh Phàm cong khóe môi cười cười, nhưng trong ánh mắt không hề cười....Bên kia, vài vị Đại tướng quân rời khỏi thư phòng, người đi ở sau cùng là dừng bước một chút, phía trước ba đồng nghiệp phát hiện, một trong số đó hỏi:

"Tướng quân làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?"

"Thiên điện hình như có người nhìn chằm chằm chúng ta."

Một vị Đại tướng quân khác hừ lạnh một tiếng,

"Quả nhiên là vị đó, hiện giờ mỗi ngày Hoàng thượng đều tuyên triệu vị đó đến, cũng không biết ngài đang suy nghĩ gì, vị đó chính là Trác công tử, nghe nói Hoàng thượng đối với hắn rất tin cậy, vả lại hắn là độc sủng hậu cung."

"Chớ có lên tiếng! Việc này chúng ta không thể nghị luận."

Mục Hiên nhíu nhíu mày, thấp giọng quát, ba vị Đại tướng quân nhất thời không dám nói nữa, bốn người vội vàng rời khỏi điện Lưỡng Nghi...

Trác Kinh Phàm vào thư phòng xong, tâm tình đã bình phục lại. Không quản lão tổ tông có tính toán gì không, bây giờ là lão tổ tông ở ngoài sáng mình ở trong tối, cẩn thận một ít, chẳng lẽ mình còn đấu không lại lão tổ tông sao? Chỉ là lão tổ tông là Thống lĩnh Cấm quân, vẫn nên sớm thuyết phục Đậu Thuần đem lão tổ tông chuyển sang vị trí khác.

Trong thư phòng, Đậu Thuần ngồi ở sau án thư, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt. Trác Kinh Phàm thấy tất nhiên là đau lòng không thôi, vội vàng lệnh người chuẩn bị vài món, lại là lôi kéo Đậu Thuần đến tràng kỉ nghỉ ngơi.

Đậu Thuần kéo tay Trác Kinh Phàm nắm giữ, sau đó nói về tình hình chiến sự cũng như trong triều rối ren. Mấy ngày nay, bởi vì phản quân không ngừng tiến tới, trong triều khó tránh khỏi nhân tâm hoảng sợ, không khí khẩn trương, vả lại Châu Phủ chung quanh kinh đô bị phản quân đột kích, đã xảy ra không ít náo động. Đậu Thuần một bên muốn yên ổn nhân tâm trong triều, một bên còn phái người đến các Châu Phủ trấn áp, tất nhiên là bận rộn lao tâm lao lực quá độ.

Cũng là vì nhìn thấy Đậu Thuần bận rộn như thế, Trác Kinh Phàm mới có thể cam nguyện tiếp nhận sự vụ hậu cung, nghĩ rằng thay Đậu Thuần phân ưu giải lao, dù sao ngày sau mình sẽ thành hoàng hậu việc này cũng trên tay mình. Cũng may mắn hậu cung của Đậu Thuần rất sạch sẽ, không có oanh oanh yến yến, nếu không Trác Kinh Phàm cũng không có khả năng tự hạ thân phận cùng các nàng chu toàn.

Đậu Thuần tất nhiên là biết được tâm tư Trác Kinh Phàm, cũng bởi vậy trong đầu càng thương tiếc, dù sao Trác Kinh Phàm thân là nam tử trong lòng có chí lớn muốn bay cao bay xa. Nhưng chính là bởi vì mình, Trác Kinh Phàm cam nguyện xếp cánh lại, sống ở bên cạnh mình. Tình thâm ý trọng như vậy, tại sao mình có thể không cảm động cùng quý trọng cho được?

Bởi vậy Đậu Thuần chuyện gì cũng sẽ không gạt Trác Kinh Phàm, thậm chí còn lấy chính vụ cùng đối phương thảo luận. Hắn dùng hành động chứng minh, lời nói cùng với đối phương chung giang sơn không là lời nói giỡn. Sẽ có một ngày, hắn để cho Trác Kinh Phàm đường đường chính chính đứng ở bên cạnh hắn, dùng danh nghĩa Hoàng hậu sống cả đời với  hắn.

Thái tử tất nhiên là không biết trong lòng Đậu Thuần nghĩ gì, giờ phút này đầu óc đều là lão tổ tông. Hai người nói trong chốc lát, lại cùng dùng bữa. Thái tử liền tính toán nói bóng nói gió để tìm hiểu một chút về lão tổ tông của mình.Đậu Thuần cũng phát hiện đối phương muốn nói lại thôi, bởi vậy nắm tay hắn nói:

"Hôm nay làm sao vậy, mới vừa rồi thấy ngươi có chút mất hồn mất vía, ở trước mặt ta còn có cái gì không thể nói sao?"

"Đậu Thuần, ta nghe Lữ công công nói, mới vừa rồi ngài tiếp kiến các vị Đại tướng quân, trong đó có một vị Tiên hoàng rất tín nhiệm thật không?"

Trác Kinh Phàm do dự trong chốc lát, mở miệng hỏi.

"Phải, vị Đại tướng quân này khi phụ hoàng vẫn còn là Thái tử đã đi theo bên người, khi phụ hoàng đăng cơ liền đề bạt hắn làm Thống lĩnh Cấm quân, mà còn là Tả Vũ Lâm quân. Ngày đó cũng là hắn lĩnh người vây quanh Hoài Vương phủ."

"Cũng không biết vị đó danh tính là gì?"

"Hắn gọi là Mục Hiên."

"Mục Hiên?"

Trác Kinh Phàm thì thào lập lại một lần, khó trách khi điều tra Lương Trọng Hiên không tìm được, nguyên do lão tổ tông dùng tên giả, Tiên hoàng có biết không? Đúng là để một con sói đội lớp cừu bên người lâu như vậy, hèn gì Đại Chu triều bị Lương Trọng Hiên hủy diệt là phải.

"Sắc mặt của ngươi không tốt, làm sao vậy? Chẳng lẽ là Mục Hiên có chỗ không thích hợp?"

Đậu Thuần mẫn cảm phát giác Trác Kinh Phàm tựa hồ đối với Mục Hiên quá mức để ý, trong lòng liền nổi lên một cảnh giác kỳ lạ. Hắn thấy Mục Hiên là tâm phúc của Tiên hoàng cũng không phải tâm phúc của mình, do hắn đăng cơ chưa lâu không thể dứt khoát chỉnh đốn, chỉ phải tạm thời lưu lại một ít " tâm phúc của Tiên hoàng ". Nhưng hiện tại Phàm Phàm đối với Mục Hiên để ý, làm trong lòng hắn cũng có nghi hoặc, cũng muốn đem Thống lĩnh Cấm quân cùng Đại tướng quân thay đổi hết.

"Ta hôm nay trong lúc vô tình thoáng nhìn Mộc Hiên phát hiện một việc "

Trác Kinh Phàm dừng một chút, tiến đến bên tai Đậu Thuần nhẹ giọng nói:

"Nói ta đa tâm cũng được, mắt vụng về cũng thế, ta nhìn Mục Hiên cùng Tam Công chúa bộ dáng sao có chút tương tự?"

Đậu Thuần sau khi nghe xong, phút chốc quay đầu nhìn Trác Kinh Phàm, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

"Phàm Phàm, chuyện này cũng không thể nói lung tung!"

Đậu Thuần nắm chặt tay Trác Kinh Phàm, biểu hiện trong lòng hắn không bình tĩnh. Trác Kinh Phàm tất nhiên là không thèm để ý ngữ khí cùng vẻ mặt của hắn, thấp giọng nói tiếp:

"Ta tất nhiên là biết chuyện này quan hệ trọng đại, chỉ là ngài nói Mục Hiên rất được Tiên hoàng tín nhiệm, vả lại trong cung Thống lĩnh Cấm quân thường xuyên ra vào dễ dàng. Ta cũng không nói Tam Công chúa là... Nhưng chuyện này cũng nên lưu tâm, phái người đi thăm dò điều tra mới tốt."

"... Hữu Thọ lúc trước đã từng nói qua, thân thế mẫu thân Tam Công chúa có chút quỷ dị, nhưng còn chưa điều tra ra cái gì, nhưng vì Tam Công chúa khó sinh mà Mục Tài nhân ra đi..."

Nói tới đây, Đậu Thuần liền ngẩn người, hắn cùng Trác Kinh Phàm cơ hồ là đồng thời nghĩ đến Mục Hiên họ Mục, mẫu thân Tam Công chúa là Mục Tài tử cũng họ Mục, vậy trong đó chẳng lẽ có liên hệ gì?Trác Kinh Phàm tất nhiên là so với Đậu Thuần còn nghĩ sâu xa hơn, dù sao bản thân biết Mục Hiên vốn tên là là Lương Trọng Hiên, hắn dùng "Mục" là họ giả, chẳng lẽ là bởi vì Mục Tài nhân?

"Nếu Tam Công chúa thật sự là... Phụ hoàng sao không phát hiện?"

Đậu Thuần trầm mặc trong chốc lát sau, Trác Kinh Phàm vươn tay xoa xoa vết nhăn nơi hai đầu mày của hắn, nhẹ giọng nói:

"Tam Công chúa ngày xưa rất ít xuất hiện, lại không được sủng ái, phụ hoàng cũng ít nhìn thấy nàng."

Nếu không phải mình là Thái tử Đại Lương, lại quá mức quen thuộc lão tổ tông, mới có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra Tam Công chúa có khuôn mặt đặc thù, cảm thấy có chút tương tự người Lương gia thì không thể nào nhận ra. Những lời này Thái tử tất nhiên là chỉ nói ở trong lòng, không có nói với Đậu Thuần.

"Cũng phải, Mục Hiên kia tự do đi lại trong cung, ai có thể dám nghi ngờ Tam Công chúa cùng hắn có liên hệ "

Đậu Thuần thở dài một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Trác Kinh Phàm

"Cũng chỉ có ngươi, nhìn thấy Mục Hiên một cái liền nhìn ra hắn cùng Tam Công chúa rất giống nhau."

"Kỳ thật đây là bình thường, trong cung mọi người đều nhìn thấy Tam Công chúa lớn lên, trong lòng tất nhiên là đã nhận định nàng là con Tiên hoàng, tất nhiên sẽ không có so sánh. Nhưng ta không phải, ta chỉ thấy Tam Công chúa mấy lần, đều là khi nàng trưởng thành khó tránh khỏi liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng cùng Mục Hiên rất giống nhau."

Thái tử biết đây là nói bừa để lý giải tại sao mình hoài nghi Tam Công chúa cùng Mục Hiên có quan hệ. May mà Đậu Thuần tín nhiệm mình, nên lời này nghe cũng có vài phần đạo lý, liền không có lòng nghi ngờ...

Thái tử trong lòng hồi tưởng sách sử đời trước ghi chép về Tam Công chúa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nhớ không ra vị công chúa của Đại Chu triều này. Chẳng lẽ trước khi cung biến, Tam Công chúa bất hạnh bỏ mình? Nếu không nàng cùng lão tổ tông có quan hệ, lão tổ tông đăng cơ, Tam Công chúa tất nhiên thành Công chúa Đại Lương chứ.

Sách sử đã ghi lão tổ tông đăng cơ không lâu sau, đầu tiên là phong Hoàng hậu lập Thái tử, truy phong một vị công chúa. Vị Công chúa này chính là trưởng nữ của lão tổ tông, thân phận tôn quý đến cực điểm, nhưng bạc mệnh. Sách sử nói vị Công chúa kia thuở nhỏ thân thể yếu nhiều bệnh, trước khi lão tổ tông đăng cơ đã chết vì bệnh, kết quả khiến cho lão tổ tông hoài niệm cả đời.

Sau này lão tổ tông có thêm vài Công chúa, nhưng không có ai vượt qua sủng ái cùng tôn quý của Công chúa này, chẳng lẽ vị Công chúa được truy phong là Tam Công chúa?

Nếu vị đó thật sự là Tam Công chúa, như vậy có thể khẳng định, đời trước Tam Công chúa chết ở trong cuộc cung biến. Thực tế Tam Công chúa cũng không phải thân thể yếu nhiều bệnh, vả lại nếu chết đi có thể được lão tổ tông nhớ lâu như vậy, chỉ sợ Tam Công chúa chết có liên quan lão tổ tông hoặc là bởi vì mẫu thân Tam Công chúa mới có thể khiến lão tổ tông nhớ Tam công chúa nhiều như vậy?

Tuy rằng sách sử ghi lại lão tổ tông cùng Đoan Tuệ Nhân Hoàng hậu cực kỳ ân ái, nhưng chưa chắc là thật. Bí mật Hoàng thất làm sao có thể viết ra hết? Giống như người Lương gia biết, vốn là Hoài Vương ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, kết quả cuối cùng lại bị lão tổ tông cho một đao, vì vậy Đại Chu triều thành Đại Lương triều. Như vậy những điều sách sử ghi có lẽ đã bị thay đổi so với thực tế.

Trong ghi chép bảo mật của Hoàng thất Đại Lương triều, lão tổ tông kỳ thật cùng Đoan Tuệ Nhân Hoàng hậu càng về sau căn bản là tương kính như tân, trừ theo gia pháp quy định mười lăm hàng tháng, lão tổ tông mới ở chỗ Hoàng hậu. Hơn nữa hàng năm có một ngày, lão tổ tông sẽ một mình ngồi ở điện Lâm Hồ một buổi tối... điện Lâm Hồ! Chẳng lẽ nơi này đã từng phát sinh cái gì?

Nhớ tới điều này Trác Kinh Phàm vội vàng cho người đi điều tra Mục Tài tử cùng điện Lâm Hồ có quan hệ gì. Chỉ mấy ngày sau, Hữu Thọ liền đem tin tức đưa tới, Trác Kinh Phàm mở mật thư ra xem xong trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ. Hữu Thọ phí công phu mới tra ra được Mục Tài tử khi còn sống thích nhất điện Lâm Hồ, vả lại vì không được sủng ái mà ngày nào cũng đến điện Lâm Hồ giải sầu bằng ca múa.

Năm Đại Chu Văn Võ thứ bảy, vào một ngày Văn đế Đậu Uyên đến điện Lâm Hồ đã gặp Mục Tài tử đang múa, lập tức bị mê hoặc bởi điệu múa của Mục Tài tử, đêm đó ngài liền sủng hạnh Mục Tài tử. Sau đó Mục Tài tử thường xuyên được triệu đến điện Lâm Hồ nhảy múa. Năm Văn Võ thứ tám, Mục Tài tử có thai, mười tháng sau Mục Tài tử sinh ra Tam Công chúa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.