Tam Công chúa cùng Lý Tiệp dư đứng ở trước cửa Hoàn Lăng các, cung nữ liều lĩnh kia lui sang một bên, sợ hãi trộm nhìn dò xét Hữu Thọ. Hữu Thọ trong lòng tất nhiên là nổi giận, thuộc hạ mình la hét trước mặt Tam công chúa cùng Lý Tiệp dư, thật là không phép tắc.
"Trước mặt quý nhân la hét ầm ĩ còn ra thể thống gì, người đó... "
Chỉ là hắn còn chưa có nói xong, Tam Công chúa đột nhiên mở miệng cắt ngang lời hắn,
"Công công đừng nóng vội, bản Công chúa nhìn thấy cung nữ này kinh hoảng, chắt là có việc gấp muốn bẩm báo, công công nghe nàng nói cho hết lời đi."
Hữu Thọ ấn đường giật giật, khom người hướng về phía Tam Công chúa hành lễ nói:
"Công chúa nhân từ, tiện tỳ này làm việc không có phép tắc, tiểu nhân sợ nàng nói năng vô lễ với Công chúa và Tiệp dư, vẫn là theo quy cũ mới tốt."
Nói xong hắn phất phất tay, có hai cung nữ đem cung nữ nọ kéo xuống.
Tam Công chúa thấy Hữu Thọ không nể mặt nàng, tất nhiên là không dễ nhìn, nàng cố thu thần sắc, thản nhiên nói:
"Hôm nay Công chúa ta cùng Tiệp dư thấy thời tiết tốt, muốn đi dạo một chút, không ngờ từ rất xa liền nhìn thấy Hoàn Lăng các bị bao vây chặt chẽ, không biết bên trong là vị quý nhân nào?"
"Thưa Công chúa, tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ là phụng thánh chỉ canh giữ tại chỗ này."
Hữu Thọ cung kính đáp, trong lòng lại cân nhắc ý đồ Tam Công chúa đến đây. Theo lý mà nói Công chúa ở Phượng Dương các cách xa điện Bách Phúc, không lý nào điện Bách Phúc có người vào sẽ kinh động đến Phượng Dương các. Cũng không biết Tam Công chúa từ đâu biết tin tức này, đúng là luôn theo dõi Hoàn Lăng các mà.
Trong khi Hữu Thọ tận lực cùng Tam công chúa nói chuyện, trong Hoàn Lăng các tựa hồ truyền đến một trận xôn xao. Hữu Thọ cảm thấy rùng mình, giương mắt liếc Tam công chúa một cái, lại không thấy trên mặt đối phương lộ ra biểu cảm gì không thích hợp. Hắn lại cung kính nói:
"Vậy xin Công chúa và Tiệp dư thứ lỗi, tiểu nhân còn phụng mệnh làm việc, xin Công chúa và Tiệp dư đừng làm khó xử tiểu nhân."
Hắn vừa dứt lời, Hoàn Lăng các truyền đến một tiếng thét.
Vẻ mặt Tam Công chúa nhanh chóng thay đổi, thoáng có một chút vui mừng.
"Công công, bên trong rốt cuộc là vị quý nhân nào? Nghe thấy tựa hồ là không tốt, công công vẫn nên nhanh chóng lệnh người đi mời Thái y mới phải."
Hữu Thọ tất nhiên là biết phải mời Thái y, hắn không chỉ lệnh người đi mời Thái y, cũng muốn nhanh chân đi vào nhìn một cái xem bên trong rốt cuộc là xảy ra cái gì. Nhưng Tam Công chúa cùng Tiệp dư còn ở nơi này, hắn cũng không thể bỏ đi, dù sao không có hắn canh giữ ở cửa sợ là không ai ngăn được Công chúa và Tiệp dư, vậy nên làm thế nào cho phải? Đang lúc Hữu Thọ có chút khó xử, đột nhiên nhìn thấy rất xa có một đoàn người hướng tới nơi này, hắn nhìn thấy người dẫn đầu đi ở đằng trước lòng lập tức rung lên.
Tam Công chúa vốn là nhìn chằm chằm Hữu Thọ, lúc này thấy đối phương biểu tình thả lỏng, nhăn chặt mày, vẫn còn chưa kịp nói cái gì, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến, đồng thời, một giọng nói vang lên,"Đây là làm sao vậy? Sao đứng hết ở nơi này?"
"Tiểu nhân tham kiến Công tử, Công tử vạn phúc."
Hữu Thọ cùng các cung nữ và nội thị hướng về người vừa tới hành lễ thỉnh an. Người tới tất nhiên là Trác Kinh Phàm, bởi vì Đậu Thuần đã đăng cơ, tất cả cung nhân ( bao gồm cung nữ và nội thị) không thể lại xưng hô là Thái tử phi, nhưng còn chưa thụ phong danh phận bởi vậy trên dưới cung nhân thấy Trác Kinh Phàm liền xưng hô một tiếng Công tử.
"Miễn lễ. Công chúa và Tiệp dư ở nơi này là sao? Các ngươi sao hầu hạ như thế? Lý Tiệp dư mang thai các ngươi không biết sao? Tại sao có thể để cho nàng đứng ở chỗ này? Còn không mau dìu chủ tử các ngươi trở về!"
Trác Kinh Phàm hỏi một câu, liền quay đầu trách mắng các cung nữ theo hầu Lý Tiệp dư.
Các cung nữ này tất nhiên là không dám làm trái ý Trác Kinh Phàm, nhanh chóng tiến lên dìu Lý Tiệp dư, muốn bảo vệ đối phương trở lại điện Bách Phúc. Lý Tiệp dư dù không muốn đi, nhưng nàng cũng chưa phải không chứng kiến qua thủ đoạn của Trác Kinh Phàm, bởi vậy dù không nguyện ý, cũng đành phải dẫn cung nữ của mình rời đi. Tam Công chúa thì ở một bên âm thầm hận không thôi, cũng không biết Trác Kinh Phàm làm sao lại đột nhiên đến, phá hủy chuyện tốt của nàng. Nhưng nàng lòng dạ thâm sâu, trên mặt biểu tình cẩn thận, một chút cũng nhìn không ra tức giận hoặc khác thường.
"Công tử sao đến đây? Ta mới vừa rồi cùng Lý Tiệp dư đi dạo một chút, ngẫu nhiên nhìn thấy Hoàn Lăng các náo nhiệt, bởi vậy liền tò mò lại đây xem một chút, không ngờ lại bị nội thị ngăn ở ngoài cửa."
Tam Công chúa tươi cười, giọng ôn nhu nói.
"Công chúa là cành vàng lá ngọc, sau này tốt nhất đừng tới gần Hoàn Lăng các. Ta cũng không gạt người, Hoàn Lăng các là Tô Phụng nghi ở, hiện giờ nên gọi nàng là Tô Thái nữ. Tô Thái nữ tinh thần không tốt ( bị điên sau khi tra khảo),Hoàng thượng cố ý khai ân, để cho nàng dọn đến Hoàn Lăng các tĩnh dưỡng."
Trác Kinh Phàm không để ý tới Tam Công chúa đang cáo trạng Hữu Thọ đem các nàng ngăn lại.
"Tô Thái nữ? Tinh thần nàng không tốt sao có thể ở điện Bách Phúc. Lý Tiệp dư có mang, nếu bệnh tình phát tác thì làm như thế nào?"
Tam Công chúa nhíu mi, làm bộ như lo lắng cho Lý Tiệp dư.
"Công chúa lo thật phải. Vốn Hoàng thượng nhớ rằng Tô Thái nữ ngày xưa cùng Lý Tiệp dư rất thân thiết, mới đem hai người bọn họ an bài cùng một nơi. Đúng như Công chúa đã nói, Lý Tiệp dư hiện giờ có thai, vẫn là nên thận trọng mới phải."
Trác Kinh Phàm thản nhiên nói, dừng một chút, lại trực tiếp hỏi:
"Không biết Công chúa muốn cùng ta đến thăm Tô Thái nữ hay không?"
Tam Công chúa không nghĩ tới Trác Kinh Phàm sẽ mở miệng để cho nàng tiến vào Hoàn Lăng các, ánh mắt của nàng chợt lóe, trên mặt làm ra vẻ ưu sầu
"Cũng được, ta liền theo Công tử đến nhìn xem, ngày đó Tô Thái nữ vào cung, ta có gặp qua nàng một lần, nàng hiện giờ rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng ta cũng khó chịu.""Được, như thế Công chúa theo ta vào trong "
Trác Kinh Phàm sắc mặt không đổi xoay người liền đi vào Hoàn Lăng các. Tam công chúa ngẩn người, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ trong Hoàn Lăng các thật sự là Tô Thái nữ? Mới vừa rồi Trác Kinh Phàm nói ra chuyện Tô Thái nữ, còn cố ý mời nàng cùng đến thăm, nàng cho rằng đây là Trác Kinh Phàm cố ý hù dọa nàng để cho nàng biết khó mà lui. Nàng tất nhiên là không tin người ở bên trong là Tô Thái nữ, bởi vậy liền đáp ứng. Nhưng hiện tại nhìn đối phương cũng không sợ mình tiến vào, hay thật sự là nàng đoán sai?
Tam Công chúa trong lòng do dự, nhưng chân cũng không dừng bước, thực nhanh liền đuổi kịp Trác Kinh Phàm. Trác Kinh Phàm mang theo nàng tiến vào Hoàn Lăng các, tổng quản cô cô Hoàn Lăng các nhanh chóng tiến lên đón,
"Nô tỳ thỉnh an Công tử, Công tử vạn phúc."
"Được rồi, Tô Thái nữ tình huống như thế nào rồi?"
Trác Kinh Phàm đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống. Tam Công chúa nháy mắt đã đuôi kịp phía sau, Trác Kinh Phàm không nói gì, nàng tất nhiên là không ngồi xuống, bởi vậy đứng ở một bên, nghe Trác Kinh Phàm cùng Tổng quản cô cô một hỏi một đáp.
"Thưa Công tử, Tô Thái nữ vẫn không chịu gặp người, thấy nội thị liền sợ tới mức kêu to, nô tỳ nhìn thấy như vậy không được, sợ là sẽ quấy rầy quý nhân ở điện Bách Phúc "
"Mang ta đi qua nhìn xem."
Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày, đứng dậy, đi vài bước mới nhớ tới Tam Công chúa, quay đầu hỏi:
"Công chúa muốn cùng đến đó sao?"
Tam Công chúa tất nhiên là gật đầu, cũng đã vào Hoàn Lăng các, nàng tất nhiên là muốn chính mắt nhìn một cái bên trong rốt cuộc là ai. Có thể Tổng quản cô cô nói xạo, nàng làm sao tin tưởng bên trong đích thực là Tô Thái nữ.
Trác Kinh Phàm trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt cũng không có chút biểu tình nào. Hai người liền theo Tổng quản cô cô dẫn đường đi vào. Đến một phòng trước cửa có vài nội thị cùng cung nữ đứng bên ngoài, thấy Trác Kinh Phàm cùng Tam Công chúa, họ tất nhiên là kinh sợ hành lễ thỉnh an.
"Mở cửa."
Trác Kinh Phàm thản nhiên nói, nội thị trên mặt có chút khó xử,
"Thưa Công tử, mới vừa rồi Tô Thái nữ mới phát một trận, trước mắt khẳng định còn nổi điên."
Tam Công chúa ngưng thần lắng nghe động tĩnh trong phòng, nhưng bên trong yên tĩnh không tiếng động, nàng nheo mắt, thản nhiên nói:
"Công tử nói ngươi mở cửa thì mở cửa đi, sao nhiều lời như thế? Bản Công chúa cùng Công tử phải đi vào xem."
Nội thị vừa nghe đành phải đi mở cửa phòng. Cửa phòng vừa mở, Tam Công chúa liền tiến vào trong nhìn xung quanh, làm như muốn nhìn rõ ràng bên trong rốt cuộc là ai. Trác Kinh Phàm ở một bên không lên tiếng cũng không ngăn cản, chỉ là lạnh lùng nhìn nàng hành động.
"Người ở bên trong đâu? Các ngươi không là luôn mồm nói Tô Thái nữ dưỡng bệnh ở đây sao? Bản công chúa... "
Tam Công chúa nhìn một vòng, không gặp người, trong lòng càng nhận định là Trác Kinh Phàm cùng các cung nhân đang giả thần giả quỷ, may mắn mình tiến vào nhìn, mới không bị bọn họ hù dọa. Khi nàng đang nghĩ đã vạch trần Trác Kinh Phàm nói dối, đột nhiên một thân ảnh trốn phía sau cửa nhảy ra, lập tức bổ nhào vào nàng. Một bàn tay liền đập trên mặt của nàng, Tam Công chúa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó trên mặt liền đau đớn."Còn không mau bắt người lại!"
Trác Kinh Phàm nhếch môi, chậm rì rì mà mở miệng phân phó, lúc này nội thị và cung nữ mới nhanh chóng đem người đánh Tam Công chúa bắt lại.
Tam Công chúa đau đến nước mắt đều rơi xuống, khi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng vẫn nhìn rõ ràng người bị cung nhân chế trụ quả thật là Tô Thái nữ. Nàng lăng lăng mà đứng ở tại chỗ, trong mắt tràn ngập không thể tin. Trác Kinh Phàm làm như là không nhìn thấy ánh mắt của nàng, thản nhiên nói:
"Công Chúa bị thương, còn không nhanh chóng đi mời Thái y, nếu Công chúa trên mặt để sẹo, các ngươi ai đảm đương nổi?"
Tam Công chúa lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhịn không được quay đầu nhìn Trác Kinh Phàm, chỉ thấy Trác Kinh Phàm đứng ở cách đó khoảng ba bước hai tay chấp sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt xem xét nàng. Nàng thấy đối phương bộ dáng vân đạm phong khinh ( không màng đến điều gì) trong lòng liền không ngừng run lên, nàng hít sâu mấy lần, mới áp chế muốn mở miệng chất vấn, khó khăn nói:
"Đa tạ Công tử quan tâm, mặt ta thật sự đau không thể ở lại, xin Công tử đừng trách ta cáo lui trước."
"Đã làm Công chúa hoảng sợ, hôm nay thực là chúng ta không đúng lại khiến cho Công chúa bị thương. Công chúa đại lượng không chấp nhất đã là may mắn cho chúng ta ."
Trác Kinh Phàm khoát tay, nói không thành khẩn lắm, làm Tam Công chúa không chỉ mặt đau mà trong tim cũng ẩn ẩn đau. Nàng cũng không muốn cùng Trác Kinh Phàm nói lời vô nghĩa, mang theo cung nữ của mình vội vàng rời Hoàn Lăng các.
"Đem người nhốt kỹ, chớ để cho nàng đả thương người."
Trác Kinh Phàm nhìn Tam Công chúa biến mất ở trước mắt, lúc này mới quay đầu nói với những người áp giải Tô Thái nữ.
"Dạ."
Những cung nhân nhận lệnh, vội vàng đem Tô Thái nữ kéo vào trong phòng. Tổng quản cô cô đi đến bên người Trác Kinh Phàm, nhẹ giọng nói:
"Thưa Công tử, nô tỳ sợ Tô Thái nữ la hét ầm ĩ sẽ ảnh hưởng đến quý nhân."
Trác Kinh Phàm biết bà nói quý nhân không phải Lý Tiệp dư, mà là người cùng Tô Thái nữ ở Hoàn Lăng các, Bạch Cập.
"Không cần lo lắng, một chút nữa có thể đem Tô Thái nữ dời đi ra ngoài. Các ngươi nhanh nhẹn chút, bên kia cũng cần phải chiếu cố tốt, nếu đứa bé trong bụng của nàng có một cái gì sơ xuất, các ngươi biết thủ đoạn của ta rồi đấy."
Trác Kinh Phàm thản nhiên nói, khiến cho mọi người nơm nớp lo sợ mà đáp ứng.
Trác Kinh Phàm thấy Hoàn Lăng các không có việc gì, lúc này mới hít một hơi, đi tới điện Bách Phúc...
Trong chính điện Bách Phúc, Lý Tiệp dư trên mặt biểu tình thật không tốt, Thu Dung ở một bên nhẹ giọng khuyên nhủ,
"Chủ tử, hôm nay thật sự người không nên cùng Tam Công chúa gây ồn ào. Tam Công chúa tuy rằng là Trưởng Công chúa, nhưng còn chưa có sắc phong đâu, nói cho đúng nàng cũng là một Công chúa thôi. Hoàng thượng có bốn muội muội, cũng không có ai được ngài sủng ái.""Ta sao không biết, chỉ là nghe nàng nói chắc chắn, ta liền muốn cùng đi nhìn một cái thôi. Hiện giờ ta biết người đó ở Hoàn Lăng các rất muốn đi nhìn nàng ta một cái xem sao?"
Lý Tiệp dư tay nắm chặt khăn, trên mặt là sự căm giận.
Khi Thu Dung cảm thấy chủ tử thật sự là có chút khó hiểu, ngoài điện nội thị cao giọng hô to:
"Trác Công tử đến.... "
Lý Tiệp dư cùng Thu Dung liếc nhau, nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa đại điện.
"Ngươi có thai, không cần đa lễ."
Trác Kinh Phàm nhìn thấy Lý Tiệp dư muốn hướng mình hành lễ, bình thản nói, Lý Tiệp dư trong lòng nhảy dựng, lấp bấp lên tiếng.
"Không... biết Công tử hôm nay sao đến...?"
Lý Tiệp dư lui xuống nhường ghế chủ tọa cho Trác Kinh Phàm.
"Hoàng thượng dặn dò ta tới thăm ngươi, nhìn xem ngươi có cần gì hay không."
Trác Kinh Phàm vẻ mặt lãnh đạm, Lý Tiệp dư dò xét liếc mắt một cái, trong lòng có chút so đo.
"Đa tạ Công tử, thiếp vẫn tốt, thiếp chỉ cần nghĩ có thể giúp Hoàng thượng có con nối dòng dù cực khổ cũng không là cái gì."
Lý Tiệp dư vươn tay vỗ về bụng của mình, trên mặt làm ra vẻ vui lòng chịu đựng.
Trác Kinh Phàm uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Lý Tiệp dư, ở trong lòng cười một tiếng. Lý Tiệp dư đây là cố ý để mình khó chịu sao? Hoặc là Lý Tiệp dư cho là mình không biết nàng vẫn chưa có thai, cho nên ở trước mặt mình khoe khoang sao? Hôm kia mới cùng Đậu Thuần nói Lý Tiệp dư coi như thức thời, không ngờ mới có mấy ngày, nàng ta đã ngạo mạn.
"Phải, ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, cũng không uổng công Hoàng thượng đem ngươi phong làm Tiệp dư. Ta cũng không quản ngươi trong lòng có ý tưởng gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, hiện giờ ngươi có được là quân ân, chớ làm ra gì hồ đồ mới tốt."
Trác Kinh Phàm tất nhiên là không có khả năng tự hạ thân phận cùng một Tiệp dư so đo, bởi vậy chỉ nói một chút thôi, rồi để Lý Tiệp dư tự lĩnh hội.
"Dạ, thiếp đã biết "
Lý Tiệp dư rũ mi mắt, cung kính đáp lời. Trác Kinh Phàm cũng lười biếng quan tâm, bất kể nàng có lĩnh hội hay không, lời đã nói ra cũng coi như tận tình tận nghĩa. Nếu Lý Tiệp dư còn muốn đi theo con đường chết như vậy cũng đừng trách mình cùng Đậu Thuần....
Trở lại sông Hoài Thủy, Trình gia suất binh đã cùng quân Tần Sở giằng co một tháng.
Vốn theo Tần Sở tính toán, bọn họ cùng Trình gia thông đồng xong, liền có thể đem quân Trình gia hợp nhất vào quân tạo phản, sau đó cùng tấn công kinh đô. Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng Hạ gia tại thời điểm mấu chốt đã làm phản.
Hạ gia thừa dịp Tần Sở thả lỏng cảnh giác, trộm cướp lại hai tiểu thư. Hạ gia không còn bị uy hiếp tất nhiên là không có khả năng nghe theo loạn thần tặc tử chỉ huy. Bởi vậy Hạ gia mang quân hỏa thiêu lương thảo phản quân, mà còn đốt doanh trại giết lung tung vài phản tướng.Hạ gia đột nhiên phản kháng đánh Tần Sở trở tay không kịp. Mà ở bên sông Hoài Thủy, Trình gia thấy bờ bên kia có biến, liền phái mấy đội tiên phong đi ứng cứu, nhưng những tiên phong một đi đều không trở về. Nguyên do bọn họ còn chưa qua sông, đã bị quân Hạ gia giải quyết.
Trong một tháng, Trình lão gia đã mất rất nhiều tướng lãnh. Binh lính lấy từ các Châu Phủ đều là dân cày ruộng không qua huấn luyện, thời gian chiến tranh mới bị tụ tập xuất chinh cùng Trình gia. Về phần tướng lãnh là ai bọn họ cũng không biết, nhanh như vậy đã đem hợp nhất với quân Trình gia.
Hạ gia thì khác, họ nuôi dưỡng tư binh rất nhiều, binh lính chỉ nhận binh phù cùng quân lệnh. Chỉ huy cùng quân binh trong ngày thường có làm huấn luyện nên dũng mãnh thiện chiến, tất cả đều sống chết trên chiến trường, tay đã từng nhuộm máu tanh. Bởi vậy quân Trình gia được phái đi dò đường gặp gỡ quân Hạ gia tất nhiên là chỉ có bại.
Từ lúc Tiên hoàng băng hà, Trình gia liền có tâm mưu phản. Uyển Quý phi bây giờ không còn được sủng ái như ngày xưa. Kế vị lại là Thái tử con Hoàng hậu, còn có thể đối xử tử tế với Uyển Quý phi hay không? Uyển Quý phi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tiền đồ Trình gia cũng không còn. Cứ ngồi đợi Tân Hoàng đế đến áp chế, không bằng theo Tần Sở khởi binh tạo phản, thành công tất nhiên là tiền đồ vô lượng.
Chỉ là phản quân Tần Sở còn chưa đi đến kinh đô, liền đã xảy ra chuyện là như thế nào? Còn không đợi Trình lão gia tỏ rõ manh mối, quân Hạ gia đã vượt sông lên bờ, còn hướng doanh trại Trình gia đóng quân mà đến.
Đại chiến hết sức căng thẳng. Hướng đi của phản quân tất nhiên là có người bẩm báo lên Đậu Thuần.
Lúc này Đậu Thuần vừa mới hạ triều, liền nhận được tám trăm bản mật báo về cuộc chiến và tình hình quân binh. Trình gia lãnh binh đánh cùng quân tạo phản ở bờ sông Hoài Thủy, sau một hồi chém giết, hiện giờ quân Trình gia đại bại, đã để cho quân Tần Sở thành công qua sông. Đậu Thuần xem xong những tin tức, liền lệnh người đi mời Trác Kinh Phàm lại đây.
Đậu Thuần ở thư phòng điện Lưỡng Nghi điện chờ Trác Kinh Phàm. Khi nhìn thấy người đến càng không e ngại đem bản mật báo trên tay đưa qua. Trác Kinh Phàm mỉm cười nhẹ nhàng cởi áo choàng ngồi xuống nói
"Ngày mai sợ là ngài sẽ phải nhận tấu chương của Ngự Sử."
"Vậy cũng phải xem Ngự Sử có nhận được tin tức hay không, tin tức từ thư phòng của ta nếu dễ dàng bị lộ, ta đã không thể ngồi ở vị trí này."
Đậu Thuần cũng cười theo.
Trác Kinh Phàm nghe Đậu Thuần nói lời khí phách càng cười lớn hơn. Đậu Thuần nói không sai, điện Lưỡng Nghi triệu kiến ai Ngự Sử có thể hỏi đến sao? Vả lại nếu không có Đậu Thuần ngầm đồng ý, trong Thái Cực cung ai dám đem tin tức truyền ra.
"Hôm kia Tam Công chúa đến điện Bách Phúc một chuyến, lại bị thương ở mặt, không biết có thể lưu sẹo hay không."
"Ta sớm đoán được có người sẽ không an phận, bởi vậy mới đem Tô Thái nữ vào, không ngờ Tam Công chúa lại bị đánh."
Đậu Thuần buông bút trong tay, cười lạnh một tiếng.
"Cũng may mắn ngài sớm nói cho ta biết, nếu không ta làm sao có thể đở nổi Tam Công chúa. Ngày đó nếu thật sự cho nàng xông vào, thể diện của ta cũng đã bị mất."
"Tam Công chúa hiện giờ đang tuổi thanh xuân, đúng là thời điểm tốt để gả đi, ta sẽ vì nàng chỉ hôn một phò mã, nàng sẽ không có thời gian nhàn hạ mà đi quản chuyện lung tung."
"Phải, Tam Công chúa là công chúa nhiều tuổi nhất, tất nhiên là phải làm tấm gương, nếu không các công chúa khác sẽ học theo không tốt. Ta thấy ngày liền hạ chỉ đi, để Tam Công chúa học cách làm nữ nhân tốt."
Trác Kinh Phàm thản nhiên nói, lời nói này đã quyết định vận mệnh Tam Công chúa ngày sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]