Chương trước
Chương sau
Trương Lương viện bị bịt miệng kéo ra ngoài, Phó Lương đệ không còn tinh thần. Cho dù nàng không không thông minh vẫn có thể hiểu, hóa ra hết thảy chuyện hôm nay, đều là tính toán của Uyển Quý phi cùng Trương Lương viện, để cắn ngược nàng và cô.

Nàng đứng bất động tại chỗ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, Trương Lương viện giờ đã chết bất đắc kỳ tử, thế nàng thì sao? Miệng vàng lời ngọc của thánh nhân, nói nàng bệnh nặng nhất định phải xuất cung tĩnh dưỡng, chuyến đi này, nàng còn cơ hội sống sót sao? Coi như may mắn nhặt về được một mạng, nhưng còn có thể trở lại Đông cung sao?

Sắc mặt Phó Lương đệ tái nhợt, thân hình lảo đảo muốn ngã, Hoàng thượng lườm nàng một chút, trong mắt lóe lên tia chán ghét, lạnh nhạt mở miệng:

“Thái tử phi, chuyện Phó Lương đệ giao cho con, mau chóng xuất cung đi.”

“Dạ, nhi thần đã rõ.”

Thái tử phi Trác Kinh Phàm cung kính đáp, sau đó Hoàng thượng chỉ giữ lại Thái tử Đậu Thuần, cho tất cả lui ra. Thái tử trước khi rời khỏi thư phòng, lặng lẽ liếc qua Đậu Thuần, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, lúc này mới yên tâm rời đi.

Rời khỏi thư phòng, Thái tử phi mang theo Phó Lương đệ ngồi kiệu về Đông cung, cũng không để Phó Lương đệ về Thu Hoa Các, đã trực tiếp mang người về điện Thừa Ân. Lúc trở lại điện Thừa Ân, Hoàng hậu đã không còn ở đây, lòng Thái tử đã hiểu rõ, nhất định là Hoàng hậu đi cầu kiến Hoàng thượng, nhưng ngài có gặp Hoàng hậu hay không, thì lại khó nói.

Khẩu dụ vừa rồi của Hoàng thượng còn chưa truyền tới, đợi khi Hoàng hậu hay tin Phó Lương đệ phải xuất cung ra ngoài, khẳng định lại đến Đông cung làm ầm ĩ. Bởi vậy muốn tốc chiến tốc thắng, tốt nhất là hôm nay có phải đưa người ra ngoài, không cho Hoàng hậu cơ hội gặp Phó Lương đệ, tránh lại xảy ra phiền phức.

Thái tử phi lập tức tìm Nội Cứu Úy Nội Phường Cục đến, lệnh bọn họ chuẩn bị xe ngựa, sau đó để Tư khuê lựa mấy cung nữ trầm ổn ít nói, còn một tổng quản cô cô, để các nàng theo Phó Lương đệ xuất cung. Tiếp theo, lại lệnh Phục Linh dẫn người đi Thu Hoa Các chuẩn bị hành trang cho Phó Lương đệ.

Trong điện Thừa Ân một đám cung nữ bận rộn, dù sao việc Lương đệ xuất cung cũng không phải chuyện nhỏ, huống hồ Hoàng thượng chỉ nói Lương đệ cần đi dưỡng bệnh, không phải trục xuất, cho nên đồ cần mang đều phải chuẩn bị, tránh Thái tử phi phải gánh tội danh không có chu đáo.

Nhưng không có khả năng sẽ đợi toàn bộ chuẩn bị tốt rồi mới đưa Phó Lương đệ đi, Nội Cứu Úy vừa chuẩn bị xong xe ngựa, Phó Lương đệ đã bị đưa lên xe, Tư Khuê đưa cung nữ cùng tổng quản cô cô tới, cũng cùng lên xe. Thái tử phi dặn dò Tổng quản cô cô chăm sóc thật tốt cho Lương đệ, đương nhiên bà hiểu ý Thái tử phi muốn gì, cho dù trong nội tâm còn hơi nghi hoặc, nhưng cũng không lắm mồm, trong cung này, chủ tử giao việc làm sao thì cứ làm như thế, ở đâu có chuyện nô tỳ lắm miệng.

Rồi các nàng lên xe thấy Phó Lương đệ, trong lòng lại thêm chắc chắn, sắc mặt Phó Lương đệ tuy không hồng hào phơn phớt, nhưng cũng không lộ ra có bệnh, càng không bệnh nặng, xem ra Phó Lương đệ này phạm tội, mới bị đưa ra khỏi cung.Phó Lương đệ lúc bị đưa lên xe vốn còn muốn giãy dụa, Thái tử phi Trác Kinh Phàm chỉ lạnh nhạt buông một câu, đã làm nàng buông xuôi,

“Nghĩ lại so với Trương Lương viện, Hoàng thượng đã khai ân.”

Kỳ thật Phó Lương đệ cũng biết, nếu không phải vì Phó Hoàng hậu, hôm nay Đông cung này không chỉ có một Lương viện chết bất đắc kỳ tử, nàng có thể còn sống xuất cung sao, đây là ân điển cũng là cảnh cáo của Hoàng thượng. Hoàng thượng không giam nàng trong cung, ngược lại để nàng xuất cung, là có suy nghĩ để nàng truyền tin cho Phó gia, dù sao một Lương viện đang tốt đẹp sao nói bệnh nặng lại bệnh nặng ngay được, nói không có ẩn tình bên trong, ai mà tin?

Chuyện của nàng và cô, thực sự không thể truyền ra bên ngoài, cho nên Hoàng thượng mới sắp xếp như thế. Phó gia muốn có lời giải thích, có thể đến biệt gặp nàng, đợi biết xong chân tướng, nếu Phó gia thức thời, sẽ yên tĩnh lại, còn nếu không thức thời, nhất định muốn làm ầm ĩ, lúc đó Hoàng hậu cũng bị liên quan. Điều này, Phó Thái phó không thể không hiểu, ngay cả Phó Lương đệ cũng nghĩ ra.

Nên Phó Lương đệ không phản kháng nữa, ngoan ngoãn lên xe, ngoan ngoãn chờ xe ngựa đưa nàng đi, nàng biết, chuyến đi này, sợ là không có cơ hội trở về, Hoàng thượng dùng một Lương đệ đổi lấy sự bình yên vô sự của Hoàng hậu, Phó gia nên thỏa mãn….

Không lâu sau, khẩu dụ của Hoàng thượng được Trưởng sử Kim Ngô Vệ đưa đến Đông cung, Thái tử phi Trác Kinh Phàm tiếp nhận khẩu dụ, phái Trưởng sử Vệ Suất Phủ Thái tử dẫn theo thị vệ, bảo vệ xe ngựa Phó Lương đệ ra khỏi Huyền Đức Môn, ra ngoài cung.

Xe ngựa Phó Lương đệ đi chưa bao lâu, Hoàng hậu đã tới.

Thái tử phi mang theo cung nữ nghênh đón Hoàng hậu. Hoàng hậu sắc mặt kém vô cùng, cũng không miễn lễ, chỉ nhìn thẳng vào Thái tử phi Trác Kinh Phàm, mà Thái tử phi mặt không đổi sắc, vẫn khom mình hành lễ như cũ, dáng vẻ đúng mực không một chút sai sót nào.

Hoàng hậu cố nhịn cơn giận, hận không thể xông thẳng về phía Thái tử phi, nhưng bà cũng biết thỉnh thoảng làm khó dễ Thái tử phi thì được, nhưng nếu thật sự làm mất mặt Thái tử phi trước nhiều người, chính là làm mất mặt Hoàng thượng, cho nên dù bà giận đến không chịu nổi, cuối cùng vẫn cắn răng miễn lễ cho mọi người.

“Bản cung nghe nói Lương đệ bệnh nặng, đặc biệt đến thăm, sáng nay không phải còn khỏe sao? Sao ra ngoài với Thái tử phi một chuyến, trở về đã bệnh nặng rồi?”

Hoàng hậu lạnh lùng nói, Thái tử thở dài một tiếng trong lòng, dù Hoàng hậu đã có kìm nén, nhưng lời này nói ra thật khó chấp nhận.

Lương đệ là địa vị gì, lại cần Hoàng hậu một nước tự mình đến thăm hỏi, đây đang nâng Lương đệ lên hay hạ Hoàng hậu xuống? Còn nữa, lời này của Hoàng hậu nếu rơi vào tai kẻ khác, còn không phải nói Thái tử phi có ý định mưu hại Lương đệ hay sao? Lời này là lời Hoàng hậu có thể nói sao? Hoàng hậu đứng đầu tam cung lục viện mà nói chuyện lại chẳng có đầu óc, nếu có lời đồn nổi lên bốn phía, sao Hoàng hậu có thể quét sạch?

Dù bất đắc dĩ, nhưng Thái tử phi vẫn cung kính đáp:

“Thưa mẫu hậu, phụ hoàng đã phái trưởng sử Kim Ngô Vệ hộ tống Phó Lương đệ xuất cung, Phó Lương đệ bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, phụ hoàng khai ân, đặc chuẩn Lương đệ xuất cung, nhi thần thay mặt Lương đệ tạ ơn ân điển phụ hoàng.”Hi vọng lời này có thể ngăn chất vấn của Phó Hoàng hậu. Thật sự  người muốn đưa Phó Lương đệ xuất cung là Hoàng thượng, ngay cả người hộ tống Phó Lương đệ xuất cung cũng là do Hoàng thượng phái tới. Nếu Phó Hoàng hậu thật muốn tranh cãi, thì đi cãi với Hoàng thượng, không cần lấy Thái tử phi này ra trút giận, dù sao Thái tử phi cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi.

Phó Hoàng hậu vốn đến hỏi tội, lúc trước Thái tử phi Trác Kinh Phàm dám không thông qua bà, trực tiếp mang Trương Lương viện cùng Phó Lương đệ đến điện Lưỡng Nghi cầu kiến Hoàng thượng, đã làm bà vô cùng bất mãn. Nhưng sau đó bà đến, lại không được truyền vào Thiên điện. Cho đến tận khi nghe được khẩu dụ của Hoàng thượng: Trương Lương viện chết bất đắc kỳ tử còn Phó Lương đệ xuất cung tĩnh dưỡng, mới lại vội vàng chạy đến Đông cung, muốn tìm Thái tử phi hỏi rõ, hắn đã nói bao nhiêu điều thị phi ở trước mặt Hoàng thượng, mà lại hại cháu gái bà bị đưa ra khỏi cung.

Nhưng giờ Thái tử phi dùng lời lẽ chặn lại, khiến bà nhất thời không nói nên lời. Nhìn thái độ và lời nói của Thái tử phi đều cung kính, nhưng lại chứa đựng áp bách cùng cảnh cáo. Nghe từng câu từng chữ đều không quên Hoàng thượng, bà liền biết đối phương đang cố ý lôi ngài ra chặn mình, mình muốn bắt hắn cũng đành chịu, thật sự khiến Hoàng hậu buồn bực cực kì.

Cuối cùng Hoàng hậu không còn cách nào, chỉ có thể phất ống tay áo, quay người nổi giận đùng đùng mang theo người của mình rời khỏi Đông cung….

Thái tử cũng không để ý tới cơn tức của Hoàng hậu, hôm nay yết kiến Hoàng thượng về thì đã biết, người quan trọng nhất trong lòng ngài chính là Đậu Thuần, ngay cả Uyển Quý phi cũng chỉ thuộc loại có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nghĩ đến lời ngài giận dữ mắng Trương Lương viện, Thái tử nhíu mày suy nghĩ, thật ra Hoàng thượng cũng không phải không biết việc tranh đấu hậu cung, chẳng qua chỉ mặc kệ thôi.

Ngồi trên tràng kỷ, Thái tử suy nghĩ về Phó gia, Trình gia, Trương gia, Trác gia. Hoàng thượng dùng một ngôi vị Quý phi, chặt đứt tiền đồ Trình gia, nhưng lại dùng Quý phi để đè lại Phó gia, rồi ban hôn công tử Trác gia làm Thái tử phi cho Thái tử, tiếp theo lại đưa tiểu thư  Phó gia cùng Trương gia vào Đông cung.

So với Phó gia cùng Trương gia đã có danh vọng địa vị thời gian dài trong triều, Trác gia lại cầm thực quyền, Trung Thư Lệnh Trác Dung Ung so với Thái sư Phó gia còn hữu dụng hơn, cho dù Thái sư là quan lớn nhất phẩm, nhưng lại không quyền lực, chỉ là một chức quan.

Về phần Trương gia, Trình gia đã bị triệu hồi về kinh đô, dùng một chức Phiêu Kỵ đại tướng quân khóa lại, Hoàng thượng sao còn để Trương gia nắm chức vị cao? Nên Trương gia hiện nay chức quan cao nhất, cũng chỉ tứ phẩm ở Quốc Tử Giám mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong đầu Thái tử đột nhiên hiện ra ý tưởng. Thái tử phân tích những tin tức mà Phục Linh thăm dò mấy ngày qua. Phục Linh thân là cô cô Tổng quản Đông cung, trông coi rất nhiều cung nữ, đương nhiên có rất nhiều nguồn tin, lại được Thái tử dạy dỗ qua, Phục Linh học được cách âm thầm tìm hiểu tin tức, sau đó hồi báo cho Thái tử.

Thái tử lúc này mới nhớ tới, Phục Linh đã từng nói, lúc Trác Kinh Phàm chưa vào cung, Trác Dung Ung chỉ là quan tứ phẩm, sau khi Trác Kinh Phàm được phong làm Thái tử phi, Trác Dung Ung đã ngồi lên vị trí Trung Thư Lệnh, nghĩ kỹ sẽ không khó đoán ra đây là Hoàng thượng đang thi ân Trác gia, dùng một công tử đổi lấy quyền lực cho Trác gia.

Thái tử vốn luôn nghi hoặc, vì sao đường đường là trưởng tử của Trung Thư Lệnh, mà lại gả vào Đông cung, giờ nghĩ lại, mới biết được dụng ý của Hoàng thượng. So với Phó gia cùng Trình gia, ngài đương nhiên tương đối yên tâm Trác gia, cho dù Trác gia đã từng huy hoàng, nhưng chuyện này cũng đã là chuyện mấy đời trước. Huống hồ khi Trác gia xuống dốc, cũng vì đắc tội Hoàng đế lúc đó, sau này Trác gia nhất định sẽ nhớ bài học cũ, không dám tùy tiện nhúng tay vào việc tranh quyền kết bè đảng.

Hoàng thượng bây giờ cần một gia tộc như vậy, một gia tộc hoàn toàn trung thành với Hoàng thượng. Ngài ắt cũng đã nghĩ sâu tính kỹ, lại tìm hiểu người trong Trác gia, rồi mới chọn Trác gia.

Dù đại công tử Trác gia nhu nhược một chút cũng không sao, dù sao thứ ngài cần là trung thành cùng tài năng của Trác Dung Ung, thứ thái tử điện hạ cần là một nhạc phụ có thể trợ giúp, lại không tạo thành uy hiếp với quyền lực của hắn sau này. Phía nhà ngoại luôn là chỗ kiêng kỵ từ trước, đây cũng là lí do vì sao Hoàng thượng muốn đè ép Phó gia cùng Trình gia, dù sao thiên hạ này là của Đậu gia, không dung được người khác thò tay vào.

Nhưng Hoàng thượng lại tính sai một bước, Trác Kinh Phàm bây giờ đã là người khác, đường đường là thái tử điện hạ Đại Lương triều, đương nhiên không có khả năng sẽ ngoan ngoãn ở hậu cung, khát vọng cùng lý tưởng của Thái tử vẫn luôn ở trên triều đình, cho dù thành Thái tử phi, cũng không có khả năng phai mờ hùng tâm tráng chí trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.