Chương trước
Chương sau
Mọi người đợi ở Thiên điện rất lâu, rốt cục cũng được truyền, Thái tử phi Trác Kinh Phàm tự mình bưng hộp cùng Phó Lương đệ và Trương Lương viện theo Lữ Phúc đến thư phòng yết kiến Hoàng thượng.

Sau khi ba người tiến vào thư phòng, đã thấy Thái tử điện hạ ngồi một bên. Thái tử phi không hề ngạc nhiên, dù sao Hoàng thượng tin tưởng qua sự dạy bảo của Sở Thái phó, Thái tử điện hạ có lẽ nhất định đã hiểu biết nhiều hơn, nên rất kỳ vọng vào điện hạ.

Trái lại, Phó Lương đệ với Trương Lương viện lại lộ ra một chút kinh ngạc, đã không ngờ sẽ gặp Thái tử điện hạ nơi đây. Nhưng hai nàng rất nhanh thu lại cảm xúc, hành lễ vấn an theo Thái tử phi.

Hoàng thượng thu hết phản ứng của ba người vào mắt, trong lòng đã có tính toán, miễn lễ cho họ, ánh mắt đặt trên chiếc hộp Thái tử phi đang cầm, mở miệng hỏi:

"Thái tử phi đến rất đúng lúc, Trẫm đang muốn hỏi một chút, vô duyên vô cớ, vì sao Đông cung xử phạt nhiều người như vậy?"

Trương Lương viện đứng ở sau lưng Thái tử phi, nghe Hoàng thượng hỏi như thế, lòng cảm thấy lạnh buốt. Sáng nay Đông cung huyên náo xôn xao, đầu tiên là Liên Phương Các của nàng bị vây, rồi Thái tử phi lục soát cung, sau đó Hoàng hậu đến, nhiều chuyện như vậy, sao có thể nói là vô duyên vô cớ? Rõ ràng lúc chuyện xảy ra, nàng đã phái cung nữ lặng lẽ tung tin tức ra ngoài, nhất định phải làm lớn chuyện, mới có thể đạt được mục đích của nàng và dì, nhưng bây giờ xem ra, tin tức đã không hề bị lộ ra dù chỉ một chút.

" Muôn tâu phụ hoàng, nhi thần hổ thẹn với kì vọng của phụ hoàng, không quản lý tốt Đông cung, đến mức ngày hôm nay lại xảy ra chuyện xấu, nhi thần thực không còn mặt mũi nào gặp phụ hoàng, nhưng lại không thể không đến đây thỉnh tội."

Thái độ của Thái tử phi rất cung kính, giọng hơi ngập ngừng, giống như đang nơm nớp lo sợ, sợ nói điều không phải.

"Sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tầm mắt Hoàng thượng đảo qua cái hộp, bình thản hỏi.

"Muôn tâu phụ hoàng, sáng sớm nay Phó Lương đệ dẫn người bao vây Liên Phương Các, luôn miệng nói trong tẩm thất của Trương Lương viện có giấu vật bẩn thỉu, nhi thần hay tin, đương nhiên xử trí những điêu nô dám cả gan tự mình làm chủ bao vây tẩm điện của Lương viện, sau đó mới sai người lục soát cung, kết quả là tìm ra chiếc hộp này."

Nói xong, duỗi thẳng tay đưa hộp về phía trước để Hoàng thượng nhìn thêm rõ ràng.

"Trình lên."

Lữ Phúc lập tức tiến đến tiếp nhận hộp, mở ra kiểm tra một lần, rồi mới cung kính bày trên thư án.

Thấy Lữ Phúc vẻ mặt không đổi, trong lòng Thái tử âm thầm tán thưởng một tiếng, Tổng quản nội thị quả thật có khác biệt, đối mặt việc này mà thái độ không hề kinh sợ, chả trách có thể hầu hạ bên Hoàng thượng.

Hoàng thượng vươn tay mở hộp ra, nhìn rõ vật phẩm bên trong, lại cười lạnh

"Tốt, Tốt, thật sự rất tốt, Quý phi của Trẫm quả thật lúc nào cũng nhớ nhung Trẫm trong lòng, tình ý bực này, quả nhiên rất tốt!"Lúc này Trương Lương viện đã trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hãi, nàng không hiểu sao Hoàng thượng thấy búp bê đã mở miệng kết luận việc này có quan hệ với dì? Cho dù ngài tin tưởng Phó Lương đệ bị oan là do mình làm, nhưng sao có thể liên tưởng đến dì?

Mà Phó Lương đệ bên kia đã âm thầm thở phào một hơi, trong mắt hiện lên tia đắc ý, Hoàng thượng đã chính miệng nói việc này có liên quan đến Uyển Quý phi, như vậy lần này cho dù không làm cho Uyển Quý phi trầy da trật xương, cũng phải rút hết tai mắt nàng cài vào Đông cung, Trương Lương viện chính là đứng mũi chịu sào, chỉ cần Hoàng thượng mở miệng định tội, như vậy Trương Lương viện cũng đừng nghĩ đến xoay chuyển.

"Thái tử phi, chuyện này con thấy thế nào?"

Hoàng thượng cầm lấy búp bê trong hộp, nghiên cứu ngày sinh tháng đẻ trên người búp bê.

Cho đến khi thấy búp bê yểm bùa này, Đậu Thuần mới biết được Đông cung xảy ra chuyện lớn cỡ nào, hắn ngồi một bên, biểu lộ hơi cứng ngắc, trong lòng đầy lửa giận. Lời vừa rồi của Thái tử phi đã chỉ ra, chuyện hôm nay không chỉ Uyển Quý phi và Trương Lương viện trốn không khỏi liên quan, mà ngay cả Hoàng hậu với Phó Lương đệ cũng bị liên lụy. Hắn suy nghĩ một chút, liền đoán được chân tướng, chắc là Phó Lương đệ muốn vu oan, lại bị Trương Lương viện cắn ngược, nếu không có Thái tử phi quyết định thật nhanh, lập tức đưa đến trước mặt Hoàng thượng, chuyện này làm lớn đến cùng, đối với vị trí Thái tử của hắn căn bản không có lợi.

Hắn ngồi không xa, đương nhiên thấy được trên người búp bê có gì. Đó là ngày sinh tháng đẻ và tên tự của phụ hoàng. Một búp bê yếm bùa nguyền rủa Hoàng thượng xuất hiện tại Đông cung, dù cho Phó Lương đệ hay Trương Lương viện gây ra, cũng không khác biệt, bởi vì các nàng đều là thị thiếp của Thái tử. Chuyện hôm nay nếu như bị làm lớn rồi truyền ra ngoài, e là không đến mấy ngày, tấu chương của Giám sát ngự sử sẽ đưa lên, vạch tội Phó gia sẽ chất đầy án thư của Hoàng thượng.

Chiêu này của Uyển Quý phi quả thực rất độc, xem ra chuyện suýt sảy thai đối phương đã đổ lên trên đầu Hoàng hậu cùng Đông cung. Dù là Uyển Quý phi đã đoán bừa nhưng lại trả đũa trúng, kẻ đầu sỏ khiến nàng suýt nữa sảy thai, người đó không phải Đậu Thuần thì là ai. Chỉ có điều lúc Đậu Thuần tính toán Uyển Quý phi, cũng không nuốn mạng nàng, nhưng Uyển Quý phi lại thật sự muốn mạng của Hoàng hậu cùng Đậu Thuần.

Uyển Quý phi ở trong cung luôn thuận buồm xuôi gió, tự mãn đã quen, tưởng rằng mọi thứ đều trong lòng bàn tay, nhưng nàng lại không nghĩ đến tính toán này liên quan đến Hoàng đế, nàng sẽ được lợi ích gì? Chẳng lẽ nàng nghĩ, Hoàng thượng thật sự sẽ bị nàng che mắt, chìu theo ý nàng mà làm sao?

"Muôn tâu phụ hoàng, có thể để nhi thần cẩn thận xem con búp bê kia được không?"

Giọng của Thái tử phi Trác Kinh Phàm lôi suy nghĩ Đậu Thuần về, hắn ngước mắt nhìn Thái tử phi của mình một chút, chỉ thấy Thái tử phi thẳng lưng đứng trước thư án, dáng vẻ ổn định nét mặt bình tĩnh mang theo khí chất lạnh nhạt.

"Lữ Phúc."

Hoàng thượng thả búp bê vào trong hộp, Lữ Phúc tiến lên một bước, bưng hộp đã mở đưa tới trước mặt Thái tử phi, Thái tử phi duỗi tay cầm búp bê lên, tỉ mỉ kiểm tra."Muôn tâu phụ hoàng, việc này là việc lớn, nhi thần không dám nói bừa."

Quả đúng như Thái tử nghĩ, Trương Lương viện và Uyển Quý phi muốn kéo Hoàng hậu xuống, tơ lụa may búp bê này là cống phẩm chỉ có điện Lập Chính của Hoàng hậu mới có.

Hoàng thượng thấy Thái tử phi cẩn thận kiểm tra búp bê, giờ lại nghe nói như vậy, liền hiểu Thái tử phi đã tra ra nguyên liệu làm búp bê này là dùng tơ lụa Phương Văn thượng đẳng. Tơ lụa này được xem như cống phẩm ở Đại Chu triều, vải may thân búp bê, gấm vóc may y phục, vải lanh các loại vải đen làm tóc và giày. Trong đó vải may y phục là thượng đẳng nhất, là tơ lụa chỉ dành cho Hoàng hậu.

Giờ búp bê này tuy nói là tìm thấy ở Liên Phương Các của Trương Lương viện, nhưng trong Liên Phương Các của Trương Lương viện làm sao có tơ lụa Phương Văn để may, nên búp bê này có phải do Trương Lương viện làm ra hay không, còn phải chờ điều tra. Còn ngày sinh tháng đẻ của Hoàng thượng càng không thể do Trương Lương viện viết, đâu có chuyện một Lương viện nhỏ ở Đông cung có thể làm được?

Nên việc này rõ ràng là vu oan, Phó Lương đệ muốn giội chậu nước bẩn lên đầu Trương Lương viện. Mà sau lưng Phó Lương đệ không cần nghĩ cũng biết là ai, còn có búp bê kia chính là chứng cứ. Hoàng thượng thực sự đau đầu thở dài, đầu óc Hoàng hậu rốt cuộc nghĩ cái gì, mà có thể dùng tơ lụa Phương Văn may búp bê yếm bùa, sợ người ngoài không nhìn ra do mình làm sao?

Thái tử nghĩ sâu hơn một chút, Thái tử với Hoàng hậu không có nhiều cơ hội tiếp xúc, mặc dù biết đầu óc Hoàng hậu không tốt lắm, nhưng không tin Hoàng hậu lại ngu xuẩn như thế, búp bê này khẳng định là tác phẩm của Uyển Quý phi, trong điện Lập Chính của Hoàng hậu, e rằng có một đống tai mắt, không thì hôm nay, búp bê này sẽ không xuất hiện.

Nhưng những lời này Thái tử không thể nói, trong lòng Hoàng thượng tự có phán đoán, chỉ cần biết Hoàng thượng xử trí thế nào là được, nhìn xem tiếp theo Hoàng thượng sẽ bảo vệ ai. Nếu Hoàng thượng nhẹ nhàng cho qua chuyện này, như vậy bọn họ cần chuẩn bị sớm, nếu Hoàng thượng nghiêm trị Trương Lương viện cho thấy trong lòng ngài Thái tử Đậu Thuần mới là quan trọng nhất.

Đậu Thuần ở bên cạnh thấy Thái tử phi Trác Kinh Phàm tỉ mỉ kiểm tra búp bê, trong lòng cũng đã rõ, chắc hẳn ván này, lại là mẫu hậu với Uyển Quý phi đang đấu nhau, nhưng Uyển Quý phi cao tay hơn một bậc, trên người búp bê kia khẳng định có ẩn ý. Nhưng Đậu Thuần lại không quá lo, dù sao vừa rồi lúc phụ hoàng lần đầu thấy búp bê, đã trực tiếp vạch trần Uyển Quý phi, hắn tin tưởng phụ hoàng đã có chủ ý.

Quả nhiên, Hoàng thượng trầm ngâm một lúc, mới mở miệng:

" Trương Lương viện Đông cung đột nhiên nhiễm bệnh nặng, hôm nay chết bất đắc kỳ tử, Phó Lương đệ với Trương Lương viện qua lại rất nhiều, nên cũng nhiễm bệnh nặng, lập tức rời Đông cung, đến biệt viện ngoài kinh thành tĩnh dưỡng."

Lời của Hoàng thượng vừa nói ra khỏi miệng, Trương Lương viện đã ngã xuống, cho đến tận lúc này nàng vẫn chưa nghĩ ra vì sao mới liếc nhìn búp bê kia, Hoàng thượng đã trực tiếp nhận định việc này có liên quan đến dì.

"Muôn tâu Hoàng thượng, thiếp bị oan uổng, việc này không liên quan đến thiếp... "

Trương Lương viện không muốn chết, bây giờ nàng mới mười sáu, vừa vào cung hai năm, còn chưa đạt được cái gì, giờ đã phải mất mạng, mà Phó Uyển Thiến vu oan cho nàng, còn có thể sống, việc này sao khiến nàng cam tâm?

"Không liên quan? Oan uổng? Cũng được, đã phải chết, thì Trẫm để ngươi chết rõ ràng."

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, vẫy tay, Lữ Phúc lập tức ngầm hiểu đưa hộp lại, Hoàng thượng lôi búp bê bên trong ra, dùng sức ném về phía Trương Lương viện, cái kim cắm trên người búp bê vừa vặn xẹt qua gương mặt Trương Lương viện, lưu lại một vệt máu.

"Mở to mắt ra mà nhìn, những gì ghi trên người búp bê, các ngươi cho là dùng tơ lụa Phương Văn là có thể vu oan cho Hoàng hậu? Thật sự là quá hão huyền, Quý phi có phải nói với ngươi, ngày tháng này là nghe chính miệng Trẫm nói không? Ngay cả Hoàng hậu của Trẫm cũng không biết, ngày tháng này là Trẫm cố ý nói cho Quý phi!"

Hoàng thượng lạnh giọng.

"Trong cung này, chỉ có việc Trẫm không muốn biết, chứ không có việc Trẫm không thể biết, các ngươi cho là có thể dùng vải thưa che mắt thánh, những thủ đoạn kia có thể giấu giếm, coi Trẫm là gì rồi? Chỉ là một Quý phi, cũng dám qua mặt Hoàng đế, thật sự là ăn gan hùm mật gấu, chỉ có chút màu là đòi mở phường nhuộm, không biết cao thấp!"

Hoàng thượng rất tức giận, cho dù Phó Hoàng hậu vô năng, bà cũng là Hoàng hậu của Đại Chu triều, sao có thể để bầy tiện tỳ này vu oan tính toán.

Trương Lương viện giờ mặt xám như tro, khoảng thời gian trước nàng và dì còn đang đắc chí, tự cho là kế này hoàn hảo nhất định có thể lật đổ Phó Lương đệ cùng Phó Hoàng hậu. Đợi Phó Hoàng hậu chao đảo, dì cách ngôi vị Hoàng hậu càng gần, đến lúc đó, nàng cũng có thể dựa vào địa vị trong cung của dì, lật đổ Thái tử phi rồi thế chỗ.

Ai ngờ hết thảy đã sớm rơi vào trong mắt Hoàng thượng, bắt đầu từ khi dì thăm dò ngày sinh tháng đẻ của Hoàng thượng, kết cục này của nàng đã định, chỉ là nàng tỉnh ngộ quá muộn, cái giá chính là mạng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.