Nghe Tần Mạc nói xong, cả người Lâm Túc cứng ngắc, giống như bị dội nước, lạnh thấu xương, nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại.
Như Tần Mạc đã nói, hắn chưa bao giờ dám chủ động nghĩ đến, tuy nhiên sâu trong tiềm thức thì sao? Sâu trong lòng hắn phải chăng thực sự tồn tại loại nhu nhược này? Cái gọi là vì hạnh phúc của Diệp Hân, rốt cuộc có làm cho người ấy hạnh phúc? Khi Diệp Hân vui vẻ đến bên hắn, chính hắn đẩy ra, khi Diệp Hân không sợ bất cứ điều gì muốn ở cùng hắn, thì hắn ngay cả dũng khí ôm lấy người ấy cũng đều không có!
Tuổi tác, địa vị, thân phận, cho dù trên lưng mang những điều này, hắn cũng không thể mang lại hạnh phúc cho Diệp Hân hay sao?
Nói cho cùng, trên đời này liệu có một Alpha thứ hai tồn tại yêu Diệp Hân sâu sắc như hắn sao?
Hai mắt Lâm Túc từ mê mang dần dần trầm tĩnh lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu được.
Nếu Diệp Hân có dũng khí đối mặt với tất cả, hắn càng không có tư cách để sợ hãi!
Muốn mang lại hạnh phúc cho người ấy thì tự mình đi mà cố gắng tranh thủ!
Không phải trông đợi vào cái gọi là vận mệnh!
Lâm Túc đầu gỗ bị gõ đến tỉnh, Thời Khanh liền kéo vị ảnh đế kia rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, Tần Mạc cũng không đóng kịch nữa.
Cái gì mà phẫn nộ, cái gì mà đáng khinh bỉ, cái gì mà giận giữ không nuốt trôi, tất cả đều bay hết đi, Tần Mạc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-he-thong/1925987/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.