Phượng Ương vừa ra khỏi Minh phủ thì nhận được tin Phù Ngọc Thu bị bắt đi.
Vân Thu đờ đẫn như người mất hồn, chẳng biết vì không bảo vệ được chim trắng hay vì câu nói của ác long mà hai mắt hắn đỏ bừng, quỳ dưới đất ấp úng nói: "Tôn thượng...... xin ngài thứ tội cho ta không trông nom y cẩn thận."
Phượng Ương lạnh nhạt liếc hắn một cái.
Thấy thân hình Vân Thu khẽ run, Phượng Ương hứng thú hỏi: "Ngươi sợ ta à?"
Vân Thu cứng đờ.
Phượng Ương nói: "Ngươi sợ ta."
Lần này là ngữ điệu khẳng định.
Hiện giờ sự khiếp sợ của Vân Thu đối với hắn không phải vì để mất chim trắng nên sợ tiên tôn lột da rút xương mình mà là một nỗi sợ hãi sâu sắc xuất phát từ nội tâm càng lúc càng tăng cao.
Phượng Ương không biết hắn đang sợ gì nhưng cũng lười hỏi.
Nỗi sợ hãi của người khác cũng là một trong những thú vui tà ác nhất của hắn bao năm qua.
Dù nghe tin Phù Ngọc Thu bị bắt đi nhưng Phượng Ương cũng chẳng hề nao núng, thậm chí còn bình tĩnh hơn thường lệ.
Hắn giơ tay ra, lửa Phượng Hoàng bùng lên từ lòng bàn tay rồi dần ngưng tụ thành một sợi dây đỏ theo ý niệm của Phượng Ương.
Sợi dây kia như bị đứt ra, đầu dây còn có mấy ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt.
Lúc ấy Phù Ngọc Thu bảo Phượng Ương đeo hột Âm Đằng vào cổ chân y đã dùng sợi dây này.
Cổ chân Phù Ngọc Thu rất nhỏ nên Phượng Ương chỉ dùng nửa sợi.
Chỉ cần đi theo nửa sợi dây này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877275/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.