Phượng Hoàng Khư.
Phù Ngọc Thu lén lút ngồi xổm trong bụi cỏ, Phượng Tuyết Sinh cũng co ro nấp bên trong, mượn cành cây rậm rạp che khuất mình.
"Cha?" Phượng Tuyết Sinh nấp nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"
Phù Ngọc Thu quay sang "suỵt" hắn.
"Cái tên đến từ Minh phủ kia là ai ấy nhỉ?"
Phượng Tuyết Sinh tốt bụng nhắc nhở: "Sở Ngộ."
"Đúng đúng đúng, chính là hắn." Vẻ mặt Phù Ngọc Thu tràn đầy ghét bỏ, lạnh lùng nói, "Để cha nói ngươi nghe, hắn chẳng phải người tốt lành gì đâu, sau này ngươi đừng tìm hắn chơi nữa."
Phượng Tuyết Sinh mờ mịt nói: "Hả? Hắn tốt lắm mà."
"Tốt cái chíp!" Phù Ngọc Thu trừng hắn, "Nếu không phải tại hắn thì phụ tôn ngươi có chịu khổ nhiều vậy không?"
Phượng Tuyết Sinh vẫn không hiểu.
Trên mặt Phù Ngọc Thu đầy vẻ không vui, rầu rĩ bứt lá khô bên cạnh.
Mặc dù biết không nên giận cá chém thớt nhưng Phù Ngọc Thu vẫn cứ oán hận Sở Ngộ.
Nếu không phải tại hắn, Phượng Ương sẽ không đến Hoàng Tuyền vớt thần hồn vỡ vụn của mình, cũng không cần niết bàn nhiều lần như vậy.
Chỉ cần nghĩ tới Phượng Ương niết bàn chịu đựng đau đớn tột cùng, Phù Ngọc Thu lại tức giận đến nỗi chỉ hận không thể đuổi Sở Ngộ đi ngay.
Trước điện Phượng Hoàng cách đó không xa, Phượng Ương đang ngồi xếp bằng cạnh bàn nhỏ, rũ mắt rót trà nóng vào chén sứ mới nung hôm qua.
Vì Phù Ngọc Thu thích chậu hoa nên Phượng Ương tìm mấy quyển sách dạy nung chậu đẹp, một tới hai đi, toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542996/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.