Phượng Ương được một đám tiểu Phượng Hoàng xem náo nhiệt dìu về.
Phù Bạch Hạc có vẻ cực kỳ hài lòng với hắn, xoa đầu Phù Ngọc Thu cười nói: "Thích hắn à?"
"Thích." Phù Ngọc Thu không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay.
Phù Bạch Hạc phì cười: "Ngốc, kiểu thích của ngươi không phải kiểu thích của đạo lữ đâu."
Phù Ngọc Thu hoang mang: "Nhưng lúc nào ta cũng muốn ở bên hắn mà."
Phù Bạch Hạc cười nói: "Chờ ngươi và hắn ở chung thêm một thời gian rồi tính sau, chuyện này không thể gấp gáp được."
Phù Ngọc Thu cái hiểu cái không.
Phù Bạch Hạc vỗ đầu y một cái, không nán lại nữa mà cưỡi mèo to rời đi.
Trên đường về điện Phượng Hoàng, Phù Ngọc Thu mải mê suy nghĩ "kiểu thích của đạo lữ" mà Phù Bạch Hạc nói là gì.
Y thích Phượng Ương, lúc nào cũng muốn chơi đùa với hắn, chẳng lẽ đây không phải kiểu thích của đạo lữ sao?
Tại sao thích còn phải chia ra nhiều loại thế chứ?
Phù Ngọc Thu mới nghĩ một hồi đã phiền lòng nên dứt khoát quên sạch sành sanh, dù sao chỉ cần y ở cạnh Phượng Ương là vui rồi.
Phượng Ương ngồi trên giường trong nội điện nhìn đám tiểu Phượng Hoàng ríu rít vây quanh, thở dài nói: "Ta không sao, không cần uống linh dược đâu."
Mỗi Phượng Hoàng đều bưng linh dược mình quý nhất đưa tới trước mặt hắn tha thiết nói: "Uống chút đi mà."
Phượng Ương hết cách đành phải chọn bừa mấy viên để uống.
Lúc này đám người mới yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542995/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.