Sau khi Khương Sam nghe yêu cầu của Quách Ngọc Khôn biểu tình có chút ngưng trọng, kiếp trước tuy rằng Quách Ngọc Khôn cũng làm khó dễ cô, nhưng không có quá phận như kiếp này, thời điểm đó hắn muốn cô ngẫu hứng biểu diễn một khúc có đề là "Tự tôn tự ái", mang theo mười phần ý tứ nhục nhã, lúc ấy Khương Sam vừa bị các loại lời đồn đãi quấn thân lòng dạ bất bình, Quách Ngọc Khôn lại ám chỉ mười phần khiến cho cô tức giận gần như không kềm chế được.
Nhớ rõ một lần kia sau khi mình nhảy xong một khúc ấy Quách Ngọc Khôn cười lạnh một phen bình phẩm, nói trong vũ đạo của cô phẫn nộ có thừa tự tôn không đủ, lại trực tiếp nói cô đi cửa sau đạo đức không thể chấp nhận nổi, khi đó Khương Sam ngạo khí mười phần, sự sắc sảo ở bên trong người cũng không bị cuộc sống bào mòn, bị kích thích ngay tại chỗ liền cãi nhau cùng hắn.
Chuyện ồn ào này đúng là chuyện xấu, cũng chính là tâm tư của Quách Ngọc Khôn, hơn nữa thanh danh của cô cũng không tốt, học sinh ở phía dưới liền ồn ào khiến cho cô tức giận cả người phát run.
Mục Vân miệng độc hơn, biết cô đi cửa sau sau đó liền có ấn tượng kém với cô, nói chuyện cũng không bận tâm tình cảm.
"Trước không bàn đến cái khác, động tác của cô nhiều lần đình trệ, rõ ràng cho thấy đã có một đoạn thời gian cô không có hảo hảo luyện múa, động tác quả thực là rất gượng gạo, tràn đầy dục vọng thắng bại cùng tình cảm chi tranh, đây không phải là hội luyện thể thao khỏe đẹp cũng không phải đấu võ, cánh tay cùng chân đấu đá lung tung như vậy là để cho ai nhìn đây? Bao giờ cô có thể giao trái tim vào vũ đạo cho tôi thì hãy đến đây để nói chuyện!"
Cơn phẫn nộ đang ở bên bờ sụp đổ Khương Sam lúc này hai mắt đều đỏ, cô giống như một con nhím bị thương, Mục Vân nói một câu cô bác bỏ một câu, cuối cùng cũng khiến cho Mục Vân giận giữ, chán ghét nhìn cô một cái liền trực tiếp vỗ bàn rời đi.
Tần Diệc Hạo ngay lúc ban đầu khi cô cùng Quách Ngọc Khôn tranh chấp liền cau mày rời đi, Mục Vân đi mất chỉ còn lại hai vị giám khảo, Khương Sam nhất thời thành cái đích chỉ trích của mọi người.
Một lần kia chính là một tai nạn, Khương Sam chỉ biết tiến công không hiểu được phải uyển chuyển, cô chỉ biết chật vật dùng cả người đầy gai nhọn đi tự vệ, cuối cùng lại phí công đem yếu đuối của mình không hề phòng bị phía sau lưng tạo ánh sáng không gì ngăn cản được cho địch nhân.
Bởi vậy để dĩ bất biến ứng vạn biến (lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động) lúc này đây Khương Sam trước đó đã chuẩn bị một khúc vũ có nhu có cương, nhưng Quách Ngọc Khôn này thuận miệng một cái "Niết Bàn" liền đem những chuẩn bị trước đó của Khương Sam toàn bộ đều đổ bỏ. Vô luận thế nào, từ "Niết Bàn" này cũng sẽ tuyệt đối không dính cùng mềm mại, Khương Sam hít sâu một hơi.
"Có thể cho tôi thời gian mười phút để chuẩn bị hay không?"
Quách Ngọc Khôn khoa trương cười cười, giống như giễu cợt Khương Sam không biết tự lượng sức:
"Nếu là ngẫu hứng, cho cô thời gian chuẩn bị dài như vậy còn gọi gì là ngẫu hứng?"
Khương Sam nói:
"Nhưng không có ca khúc thích hợp, tôi muốn tìm một ca khúc, cho tôi năm phút đồng hồ được không?"
Quách Ngọc Khôn bĩu bĩu môi.
"Dùng ca khúc trong vũ đoàn là được, chúng tôi không có nhiều thời gian như vậy, cho cô hai phút."
thằng cờ cmn hó này....muốn đập hắn quá...gậy đâu, đá đâu để ta lên đập chết hắn. :chair:
Hai phút cũng tốt, Khương Sam ngay từ lúc bắt đầu nói mười phút đã biết Quách Ngọc Khôn sẽ không đồng ý, bất quá cô nghĩ muốn từ trong miệng hắn nhả ra chút thời gian, nếu không dựa theo phát triển ở kiếp trước, Quách Ngọc Khôn sẽ cho cô một ca khúc ngẫu nhiên sau đó muốn cô lập tức bắt đầu.
"Năm phút đồng hồ."
Tần Diệc Hạo gõ bàn, đột nhiên không chút để ý nói.
Khương Sam đứng trên vũ đài sửng sốt, phản ứng của Quách Ngọc Khôn rõ ràng không muốn.
"Năm phút đồng hồ quá dài, trước đó chúng ta cũng cho mỗi học sinh thời gian biểu diễn đều như vậy, không thể nặng bên này nhẹ bên kia..."
Quách Ngọc Khôn còn chưa nói xong, con ngươi lạnh nhạt của Tần Diệc Hạo đã nhìn qua, tầm mắt không chút che giấu không hờn giận đảo qua trên người hắn.
"Tôi nói cho cô ấy thời gian năm phút đồng hồ chuẩn bị."
Môi bạc mỏng khẽ mở, con ngươi thâm trầm hẹp dài của Tần Diệc Hạo phảng phất như hố sâu không đáy.
"Giáo sư Quách có ý kiến gì không?"
Đây chính là ý tứ muốn trực tiếp tuyên bố quyết định của mình không có thương lượng, Quách Ngọc Khôn là kẻ mềm nắn rắn buông, thanh âm lập tức mềm xuống, tay như Lan Hoa Chỉ che miệng lại ngượng ngùng cười nói:
"Nếu Tần tổng đã nói như vậy, đương nhiên tôi không có ý kiến gì, vậy liền cho cô ta thời gian năm phút đồng hồ để chuẩn bị đi."
nổi da gà....như kiểu thái giám
Trong mắt Tần Diệc Hạo cực nhanh lướt qua một tia chán ghét, cũng không nguyện ý phản ứng lại với loại người ẻo lả này, một lần nữa nhìn về phía vũ đài, hướng về phía Khương Sam hất cằm.
Khương Sam cảm kích cười cười, nhanh chóng chạy đến nơi chuyên bàn bạc với người đạo nhạc tuyển khúc.
Năm phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, Quách Ngọc Khôn nhìn đồng hồ bấm giây, thời gian vừa đến, suốt cả năm phút đồng hồ hắn đã không kiên nhẫn bắt đầu gõ bàn.
"Đến cùng có nhảy hay không a, nếu cô cảm thấy mình không nhảy được chúng tôi liền kết thúc a."
Khương Sam cuối cùng vẫn là người giỏi kiềm chế, đối với người này cố ý nhắm vào mình cũng không bày ra gương mặt hòa nhã, hướng tới phía ban giám khảo khom người chào, ý bảo mình bắt đầu biểu diễn vũ đạo, ngay giữa vũ đài hai đầu gối song song quỳ xuống đất, cả thân mình mềm dẻo ngã nằm về phía sau ở trên sàn.
"Xuy" Quách Ngọc Khôn thấp giọng cười lạnh, đông tác mở đầu thập phần đại chúng, vừa nhìn liền biết lúc nữa phải phát huy như thế nào, từ cái cơ sở nhất sẽ trực tiếp đứng lên.
Hiển nhiên hai vị kia cũng nghĩ như vậy, biểu tình hứng thú có chút rã rời, Mục Vân lại bắt đầu vẽ tranh ở trên quyển vở.
Kế tiếp chính là âm nhạc leng keng, tiếng giọng khàn khàn cùng biểu tình dữ tợn động tác giãy dụa đi ra, vừa nhắc tới Niết Bàn ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là cái này, Mục Vân gần như có thể dự liệu được quỹ đạo động tác ngay sau đó của Khương Sam sẽ là cái gì, Quách Ngọc Khôn cũng là một bộ dáng xem kịch vui, ngón tay trắng như tuyết sờ sờ cằm, tươi cười quyến rũ tự đắc.
Tiếng đàn Tam Huyền nhẹ nhàng vừa vang lên, tay cầm bút của Mục Vân ngừng lại, Cố Thiên Hạc khẽ chớp hàng mi, kinh ngạc nhìn về phía Khương Sam, thực rõ rệt đây là tổ khúc hỗn hợp, nhưng cô làm sao có thể sẽ chọn một ca khúc có phong cách như vậy?
Khương Sam từ từ khép hờ mắt, thân mình giống như một chi trong cơn gió mềm dẻo, cũng không thấy một chỗ dùng lực, giống như hoàn toàn mất hết sức hút của trái đất, thân mình ở không trung mềm dẻo vẽ lên một đường rất giống đường cong bán nguyệt nửa vòng tròn.
Đàn Tam Huyền vẫn khoan khoái như trước.
Miệng Khương Sam hơi mím, cánh tay nhu thuận vẽ ra động tác, cùng lúc đó đã lấy một nửa đầu gối một chân để làm điểm tựa, một chân khác giơ giữa không trung, ngón chân giương cao lên.
Lại diễn cảnh một người lúc sáng sớm, rõ ràng lúc ấy vẫn buồn ngủ nhưng vẫn không thể không từ trong cơn mơ ngủ thức dậy, vũ khúc ở đâu đó nhanh chóng vang lên? Không thấy trời còn chưa hoàn toàn sáng đâu, ánh trăng còn cất giấu tranh tối tranh sáng với mặt trời sau những đám mây.
Một chân ưu nhã yêu kiều chậm rãi nâng lên quá vai, hai cổ tay yếu ớt vây quanh chân, một lệch ra, sau đó muốn ngã xuống ngủ tiếp.
Nhưng âm nhạc vui sướng càng thêm vang dội, mọi người đều đã tỉnh, cô làm sao có thể nhàn hạ? Mau đứng lên, bằng không vị trí dẫn đầu của cô sẽ bị cướp đi!
Sợ hãi cả kinh gần như muốn ngã xuống, eo lưng vặn một cái, ánh mắt trong nháy mắt mở ra, hai chân tựa như nước chảy mây trôi đứng thẳng tắp trên đất, gần như là không hề ngưng trệ cùng trở ngại dựa vào phần chân chống đỡ cơ thể đứng lên! Hai tay ôm ngực, động tác trong nháy mắt thay đổi thành mạnh mẽ hữu lực!
Âm thanh vui sướng của đàn Tam Huyền chậm lại, như cũ vẫn là âm nhạc thư thái, nhưng trịnh trọng hơn rất nhiều.
Thiếu chút nữa đến muộn, các nữ sinh đã sớm lập thành từng đội vũ đạo, cô vội đứng ở đội thứ nhất.
Các cô gái lại oán giận, cùng luyện mười mấy năm, vì cái gì vẫn luôn phải học những kỹ năng cơ bản lần thứ hai? Giáo sư dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung, chờ các cô khi nào luyện vũ gần đạt đến trình độ của Khương Sam là được rồi, sẽ không liên hệ lại những kiến thức cơ bản, các cô gái không cam lòng, tại sao lại là cô!
Lão sư cười, gật gật đầu đối với chú thiên nga trắng cao ngạo dẫn đầu là Khương Sam, đến a, thời khắc của cô đến rồi a, mang theo vương miện của cô, giờ khắc quang vinh này duy chỉ thuộc về cô.
Nữ vương mỹ lệ, thời gian biểu diễn vũ đạo đã đến!
Đàn Tam Huyền sáo Riga, âm điệu lần nữa thanh chóng thay đổi.
Ngẩng cao ngẩng đầu lên, cô cố gắng duy trì trấn định, trong mắt thanh thoát cùng kiêu ngạo sắp tràn ra, vặn một cái một nghiêng một viên một khúc, mọi người không phục a, cho dù tôi ngủ muộn, nhưng vị trí của tôi chính là vị trí của tôi, cho dù là ai cũng vô pháp thay thế. Giậm chân tại chỗ, tay lưng, bên cạnh chậm lại, không phải muốn vượt qua tôi sao, không phải không phục tôi áp đảo ở trên các người sao, nhìn a, động tác giống nhau, đồng dạng là kiến thức cơ bản, đến để vượt qua tôi đi, tôi luôn ở chỗ này chờ các người.
Các cô luôn luôn theo không kịp động tác của cô, Khương Sam cười trộm càng thêm tùy ý múa từng động tác, các nữ sinh của các đội rốt cuộc bỏ đi tất cả nghi ngờ, các cô ghen tị cô, bắt chước cô, không có lúc nào là không không muốn siêu việt hơn cô, nhưng chung quy lại không dám khiêu khích khiêu chiến cô.
Trong phòng diễn xuất, tiếng khẽ nói nhỏ xôn xao cùng tiếng ồn ào dần dần biến mất, các học sinh mở to hai mắt nhìn, ai cũng không nghĩ tới người này sao có thể lớn gan như vậy, cũng dám trong cùng một điệu nhảy tùy hứng trực tiếp biểu diễn đủ các loại kiến thức cơ bản.
Tự tin đường hoàng xoay tròn theo nhịp đàn Tam Huyền vui sướng cùng tiếng sáo mà trở nên tới tấp, cô giống như là một tinh linh đang múa, khoái hoạt chìm đắm trong trong thế giới của bản thân.
"Ông!"
Âm thanh tiếng đàn đứt dây chợt vang lên, không hề báo trước, đàn Tam Huyền cùng tiếng sáo đều triệt để biến mất.
Liên tục đá chân lưu loát liền ngưng bặt, tất cả động tác của Khương Sam đều cùng lúc dừng hình.
Tai nạn giao thông nghiền nát qua hai chân với tốc độ rất nhanh, nhưng ở trong mắt của cô lại như là động tác quay chậm, máu tươi tràn đầy mặt đất, cô mờ mịt nhìn đôi chân thon dài của mình bị đè ép đến biến hình.
"Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực, chỉ sợ nửa đời sau của cô ấy chỉ có thể vượt qua ở trên xe lăn."
Cô bị giam ở trong phòng, cô bị nói xấu vì bò lên được như ngày hôm nay thể xác và tinh thần sớm đã không sạch sẽ dơ bẩn, cô bị đánh, vô lực bị trói ở trên giường bị tiêm kích thích tố.
Cô là một vị vũ giả, nhưng cô lại mất đi hai chân của mình.
Cô là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng toàn thân cô đã sớm sưng phù lên thật đáng ghê tởm.
Cô kiêu ngạo lại tự tin, nhưng cô chỉ có thể vô lực hèn mọn nhìn bản thân trong việc bài tiết gặp trắc trở, ngâm.
Khương Sam, cô làm sao không đến khiêu vũ đâu? Các bạn bè vẫy tay chào với cô.
Khương Sam, mau đến xem quần áo xinh đẹp này, mặc ở trên người của cô nhất định là rất đẹp, những cô gái kia cười tươi xinh đẹp lại tùy ý.
Cô trốn ở góc phòng, co quắp thành một đoàn.
Như cũ là một mảnh yên tĩnh, âm nhạc đã ngưng bặt trong chốc lát, trong phòng diễn xuất tất cả thanh âm sớm đã biến mất.
Chân Khương Sam không đủ sức di chuyển, lấy một loại hình dáng quỷ dị tỏa sáng, nhưng trên mặt cô không có đau đớn cũng không có giãy dụa, chỉ là mờ mịt trống rỗng. Hai vai buông lỏng rũ xuống phía dưới, vai không hề có lực mở ra hai tay, khuỷu tay cong giống như đê phòng tuyến lại giống như tượng gỗ từ phía sau giơ lên, hai cánh tay giống như được giải phóng làm động tác chậm, dùng một tư thái tuyệt đẹp nằm ngang nghêng ngang khuếch tán.
Lôi kéo lại lôi kéo, hai tay mở rộng đến mức tận cùng, ngần cổ xinh đẹp tuyệt trần chợt giương lên, một đôi vân lồng vụ nhiễu trong hai tròng mắt lần đầu tiên lóe ra thủy quang.
Tư thế này giống như trên lưng đeo một cây thập tự giá cực nặng nề, nằng nề gần như muốn đem cô ép vỡ, nhưng kia lại là tín ngưỡng của cô a, dù đau, cô vĩnh viễn không thể đem nó buông xuống!
"Ô. . ."
Tiếng âm thanh gần giống với tiếng nức nở chợt vang lên, thanh âm đàn Đầu Ngựa (Mã Đầu Cầm) bị thương thật dài, giống như trong đêm hoang vắng trống trải chợt có lỗ hổng bị xé ra.
Ống tiêm không chút do dự đâm về phía bụng của Khương Vi, Khương Vi hét lên một tiếng, con dao đâm vào ngực, máu tươi như nước thấm vào khăn tay, trước ngực của cô lan tràn mở rộng, nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Người cô yêu đã chết.
Những gì cô nhiệt tình yêu thương đều đã triệt để mất đi.
Địch nhân của cô, đợi họ chết đi, cô có thể dỡ xuống gông xiềng trên người.
Động tác của Khương Sam đột nhiên kịch liệt lên, người cô dẻo như không có xương cốt, vô lực tránh thoát, xoay tròn, khom người, trượt, trong mắt cô rõ ràng là có ánh sáng khắc cốt, khóe miệng lại nhấc lên một mạt cười nhẹ, từng chút một, cho dù đau đớn khó nhịn, cho dù là thiên đao vạn quả, rốt cuộc cô vẫn tháo xuống gông xiềng tín ngưỡng trên người.
Trong nháy mắt ngã xuống đất, trên người đã triệt để vô lực, rõ ràng đã nói chính mình phải buông xuống, hai tay lại cố chấp giơ lên, mười ngón tay thống khổ câu trạng dữ tợn đứng thẳng.
Cuối cùng vẫn là...
Không cam lòng a...
Nếu như hết thảy có thể làm lại lần nữa, cô nhất định sẽ khiến những kẻ đã hại cô, muốn hại cô, nợ máu trả bằng máu!
Nếu như hết thảy lần nữa đến, nếu họ muốn cướp đồ của cô, cô sẽ lấy hơn trăm hơn ngàn lực lượng gấp bội đi đoạt lại, đoạt lại cái thuộc về cô, cũng sẽ triệt để đoạt lại những thứ thuộc về họ!
Cho dù ném xuống tín ngưỡng của cô, cho dù song song đáy lòng xé nát cuối cùng chỉ còn một mạt thống khổ, cho dù như rơi xuống địa ngục, cô cũng muốn gắt gao bắt lấy cổ chân của bọn họ, đem bọn họ lột xuống tất cả đồ thuộc về cô.
Thanh âm đàn Đầu Ngựa cũng dần dần nhạt đi, trống trận đánh vang.
Nguyên bản ánh mắt run rẩy nhắm chặt, thân mình chấn động mạnh một cái!
Tro tàn còn sót lại trong ngọn lửa, người cả người đỏ ngầu đẫm máu trở về, mở mắt, trùng sinh.
Hai tay như là cánh bàn ưu nhã mà có vẻ trúc trắc giơ lên, cổ tay uốn vòng, tay vẫy, điệu múa chợt trở nên nồng đậm nổi dậy!
Thời điểm động tác nồng liệt nhất, trống trận chợt thu!
Khương Sam nhấc chân lại mạnh mẽ hữu lực buông, quỳ một chân trên đất, người trên hướng về phía trước đâu đó liền nằm sấp, hai tay giao trước dáng người tiều tụy nằm trên mặt đất.
Nhẹ nhàng vừa hôn, nửa ngẩng đầu, con ngươi nhỏ bé mang theo cực hạn hận ý.
Dục hỏa trùng sinh.
Địch nhân thân mến của cô...
Cô cuối cùng đã trở lại...
Trên gương mặt tuấn tú của Tần Diệc Hạo một đôi con ngươi hẹp dài có chút trố mắt nhìn Khương Sam, mắt của cô sáng rực, tâm hồn tỏa ra ánh sáng xang liễm diễm sáng bức người, lại có một loại đen tối kỳ lạ, ánh mắt lãnh lệ kia giống như muốn đem linh hồn của ngươi hút vào cùng trầm luân với tâm hồn của cô. Một người bình thường tại sao lại có ánh mắt như vậy, như đang cười, hoặc như đang khóc, nhưng lại khiến ngươi nhịn không được cẩn thận đi tìm kiếm, rồi lại phát giác con ngươi kia rõ ràng là một mảnh vân lồng vụ nhiễu cực hạn bình tĩnh.
Trong lòng của Tần Diệc Hạo sinh ra một loại cảm xúc kỳ dị không hiểu.
(anh đã bắt đầu có cảm giác lạ với chị...haizzz nhưng ngày anh chị đến với nhau còn dài dài lắm mẹ đẻ đã nói t/c của anh chị đến k quá nhanh...v là chậm rồi)
Khương Sam ở trong ấn tượng của hắn giống như một cô gái nhỏ đáng thương bị khi dễ, cả người đều lộ ra một loại cảm xúc mâu thuẫn kỳ dị nhanh đến thu phục tôi nhanh đến để bảo hộ tôi.
Hắn còn nhớ rõ lần trước khi Tần Chiến yêu cầu hắn đưa cô về nhà, cô nhỏ như vậy còn cố co lại thành một đoàn, thận trọng ngồi trong một góc hẻo lánh, sợ mình va chạm vào hắn một tia một hào, cố gắng giảm sự tồn tại của mình, lại không ý thức được cô giả đáng thương như vậy thật là mê người.
Cô là một cô gái cần được người bảo hộ, trên người Khương Sam tựa hồ trời sinh liền được dán một cái nhãn như vậy.
Cô vô hại lại hồn nhiên, non nớt giống như đứa nhỏ.
Nhưng đứa nhỏ vì cái gì sẽ có biểu tình bi thương như vậy, lại giống như từng tuyệt vọng rơi vào vực thẳm, làm cho người ta tâm thần đều nhịn không được chấn động.
Toàn trường yên tĩnh, thẳng đến khi Khương Sam nhổm dậy cúi chào cảm ơn, lại nói câu:
"Cám ơn, tôi đã biểu diễn xong."
Trên sân, loại ngưng trệ nồng đậm kia gần như khiến cho người ta hít thở không không thông giống như mới được ấn công tắc, trong nháy mắt linh hoạt lên.
Tay Mục Vân gắt gao nắm lấy bút, ánh mắt không chớp nhìn Khương Sam, trước tiên thế nhưng lại quên mất mình muốn nói gì.
Cố Thiên Hạc hiển nhiên cũng đồng dạng một lòng cố phục hồi lại cảm xúc vừa chìm trong vũ đạo vừa rồi của cô, đợi 2 giây mới hắng giọng một cái mở miệng nói câu nói đầu tiên.
"Gan cô cũng thật lớn, vũ đạo ngẫu hứng cũng dám thêm nhiều động tác cơ sở như vậy."
Thời điểm nên nói câu nói thứ hai, rồi lại "ách" , há miệng thở dốc thế nhưng có chút cạn lời, khô cằn chỉ nói được một câu:
"Nhảy không sai."
Quách Ngọc Khôn nhìn một người duy nhất ở giữa sân là Khương Sam, thời điểm cô khiêu vũ được nửa đường sắc mặt khó coi mất thần, hắn cường điệu chú ý phản ứng của người chung quanh, phát hiện chuyện không phát triển giống như mình mong muốn, tâm nhất thời lạnh.
Cô gái này đi từ cửa sau vào, tư cách báo danh chính mình là người giúp cô, Lưu Hoằng nói rõ với mình là vì đùa giỡn trêu đùa cô hắn mới bằng lòng để mình ăn dấm cho cô tư cách. Huống chi vừa rồi rõ ràng hắn cho thấy rõ hắn khó dễ cô chuẩn bị nhìn cô xấu mặt, cô thông qua tuyển chọn không phải là tương đương với việc hắn ở trước mặt mọi người không xuống đài được sao? Quách Ngọc Khôn lấy lý do đó mà nhìn Khương Sam không thuận mắt, làm sao có thể cam tâm để cô thật sự thông qua.
Hắng giọng một cái, Quách Ngọc Khôn cứng rắn kéo ra một mạt tươi cười tiếc nuối.
"Điệu múa này của cô nhảy nhưng thật sự khiến cho tôi thất vọng."
Khương Sam sắc mặt bình tĩnh không hề ngoài ý muốn nhìn lại Quách Ngọc Khôn.
"Điệu múa này quả thực là nhảy quá bình thường, bên trong hỗn loạn quá nhiều động tác cơ sở đơn giản thô bạo, căn bản là không phù hợp với đề vũ đạo ngẫu hứng của tôi, động tác cơ sở của cô đi hỏi một chút xem có người nào không hiểu? So với cô nhảy tốt hơn không biết bao nhiêu, cô làm như vậy chẳng những không gặp may cuối cùng vẫn là múa búa trước cửa Lỗ Ban."
Quách Ngọc Khôn lắc lắc đầu, biểu tình cực kỳ bất mãn cùng lạnh lùng:
"Cố ý huyền kỹ lại quá nhiều, một vũ đạo xuất sắc chỉ có kỹ thuật thành thạo không vẫn không đủ, càng thêm quan trọng chính là trong linh tính của vũ đạo, vũ đạo không có linh tính cũng chỉ là một cây gỗ mục di động mà thôi, vũ đạo của cô quả thực là tôi nhìn không ra một chút linh tính, vô vị nhàm chán, tôi không thể trái lương tâm để cho cô thông qua vòng tuyển chọn."
Linh tính?
Khương Sam cười.
Cái lý do này thật là tốt, nói tài nghệ, nói chuyện phiếm, nói thuần thục hoặc là nói trình độ cảm tình phong phú cũng có thể làm cho người ta có lời cho mình, nhưng cái thứ linh tính này quả thực là quá mức hư vô mờ mịt, cái gì là có linh tính cái gì là không linh tính, mồm mép đối chọi cũng không bằng hắn hé miệng ra bình phẩm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]