Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Vi

Mục Vân cùng Cố Thiên Hạc không lên tiếng, đối với lời nói của Quách Ngọc Khôn, rõ ràng Cố Thiên Hạc cho thấy mình rất không ủng hộ, nhưng hắn không phải một người thích tranh chấp, cho nên không lập tức mở miệng phản bác. Còn một người là Mục Vân thì trầm mắt quan sát Khương Sam, ánh mắt nhìn lại mấy lần, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Bởi vì số lượng lớn thời gian đều tiêu phí vào công việc khổ luyện vũ kỹ, vũ giả bình thường đều không giỏi ăn nói, điểm này trong rất nhiều thời điểm đều có vẻ phi thường chịu thiệt. Mà bị một vị giáo sư nổi danh ở trước mặt nhiều người không chút nể tình phê phán bén nhọn như vậy, thông thường vũ giả có thế giới nội tâm phong phú rất dễ dàng bị lời nói đâm thương, huống chi là bình phẩm xảo quyệt như vậy.

Lúc trước có không ít học sinh trực tiếp bị châm chọc như vậy đều sượng mặt phải chật vật đi ra, không ít người ánh mắt nhìn về phía Khương Sam có chút thương xót.

Không có chân tay luống cuống, cũng không có lửa giận ngút trời, vượt ra ngoài dự liệu, trên mặt Khương Sam thậm chí nhìn không ra một chút dao động, cô cứ như vậy đột nhiên nở nụ cười, bộ dạng bình thản giống như người bị Quách Ngọc Khôn khinh thường phê phán kia không phải là cô vậy.

Vừa nhảy múa qua trên gương mặt phấn nộn vẫn còn ửng lên sắc hồng, bột phấn đánh nhẹ nhàng như vậy tựa như cánh hoa mới nở chạm vào đầu nhụy hoa gần nhất mà thấm vào, mềm nhẵn thoải mái khiến cho người ta nhịn không được nghĩ muốn đi lên tay niết một phen nắn một chút, muốn nhìn xem có phải sẽ giống như mình tưởng tượng cảm xúc cực tốt hay không. Con ngươi lấp lánh oánh nhuận giống như một đôi mã não thuần sắc, bản thân cô lớn lên thanh thuần xinh đẹp, cười lên giống như ngàn vạn xuân hoa nở rộ, rõ ràng là thần sắc ôn nhu, lại bất ngờ khiến người ta không kịp phòng bị mà thấy kinh diễm lại có thể khiến trống ngực không tự giác liền trở lên rối loạn.

Trên ghế khán giả có mấy nam học sinh, tròng mắt đồng dạng giống nhau cơ hồ đều rơi vào trên mặt củaKhương Sam.

Ngần cổ thanh tú thon dài trắng nõn, áo màu trắng không có tay lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tư thế đứng của cô luôn luôn có một cỗ hương vị không nói lên lời, ưu nhã rất khác biệt, giống như một mỹ nhân cổ đại chân đi ngả nghiêng bước ra từ trong bức tranh cung nữ họa, không chỗ nào là không tinh trí không chỗ nào là không khiến cho người nhìn thấy liền muốn thân mật, nhìn qua cô vô tội cùng vô hại như vậy, con ngươi mềm mại mang theo ý cười vi liễm.

Nhưng ôn nhu mềm mại kia lời nói lại không có đồng dạng mềm mại như vậy:

"Một đoạn vũ đạo, quan trọng là nội dung mà vũ giả muốn truyền lại đâu, có thể hiểu tôi có sai lầm, ngài nói tôi không thể diễn tả được động tác của bản thân để lý giải "Niết Bàn", nhưng tất cả những động tác chuyên nghiệp cao thâm chẳng lẽ không phải đều phục vụ nội dung của vũ đạo sao? Những người đang ngồi ở đây đương nhiên là có rất nhiều người có nền tảng so với tôi sẽ diễn tốt hơn, chính là tôi biết mình còn có rất nhiều khuyết điểm, cho nên mới nghĩ muốn đến tham gia tuyển chọn vào xã đoàn để tiến thêm một bước học tập, chẳng lẽ là lý giải của tôi đã sai, quý xã đoàn không phải là đang chiêu học sinh, mà là trong vòng chọn lựa người có vũ đạo suất sắc không chút tỳ vết chút nào trong dân gian sao?"

Dừng một chút, Khương Sam bổ sung một câu:

"Đương nhiên, nói cho cùng tri thức thu được qua sự từng trải của tôi chung quy còn ít, khả năng còn có rất nhiều chỗ không thích hợp, nếu tôi nói không đúng, hi vọng Quách lão sư có thể vui lòng chỉ giáo."

Thái độ Khương Sam ôn hòa lễ phép, nói ra lời nhưng từng chữ tru tâm, rõ ràng là chữ chữ đều là tại khiển trách Quách Vân Khôn cố tình gây sự, cố tình còn cường điệu chính mình lịch duyệt không đủ vô pháp lý giải, đó không phải là nói Quách Ngọc Khôn như vậy làm vẻ ta đây ngay cả so sánh hắn cười mấy chục tuổi Khương Sam còn không bằng sao? Trên ghế khán giả học sinh có nhịn không được thiếu chút nữa trực tiếp cười ra, vội vàng che miệng sợ phát ra thanh âm.

Quách Ngọc Khôn cũng cười:

"Miệng lưỡi của cô học sinh này thật đúng là bén nhọn, nói với cô so với vũ đạo vủa cô phấn khích hơn nhiều, đối với chúng tôi đây là vòng thi đấu tuyển chọn thành viên chính quy vào xã đoàn, không phải thi biện luận, tôi nghĩ khóa học thứ nhất mà cô cần học có thể sẽ là tôn sư trọng đạo cùng thái độ làm người phải khiêm tốn, về phần vũ đạo của cô đạo hạnh còn kém một chút nhỏ."

Quách Ngọc Khôn thông minh tránh nặng tìm nhẹ, căn bản là không trả lời vấn đề của Khương Sam, cũng chỉ nhận thức đúng một chuyện, hắn chướng mắt cô, cho nên không cho cô qua.

Khương Sam lại muốn đem sự rộng lượng của mình biểu hiện đến cùng, không chút nào bị một Quách Ngọc Khôn cường thế làm tức giận, cười càng ngày càng nhu hòa khiêm tốn, lễ phép vừa không kiêu ngạo không siểm nịnh giải thích.

"Tôi biết đây là vũ đài trao đổi học tập, giáo sư Quách là người đức cao vọng trọng, tôi không lọt vào được tâm nhãn của ngài tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng không dám tự kiêu ngạo mạn tôi chỉ cảm thấy chính mình thiên tư kinh người, ngài không tuyển tôi chính là mắt bị mù mới không nhìn thấy người, ý nghĩ như vậy có lẽ là không thích hợp, một câu nói của tôi cũng không lộ ra ý tứ không tôn trọng cùng tự phụ, ngài quả thực là quá mẫn cảm."

Học sinh phía dưới nhịn không được trộm cười rộ lên, Mục Vân cũng bị cái ngầm trào phúng này của Khương Sam mà cảm thấy vui vẻ, khóe miệng nhếch nhếch, trong ánh mắt cả vú lấp miệng em lại thêm vài phần hứng thú, không thể không nói, tính cách Quách Ngọc Khôn này thực sự không đươc người chào đón, hắn cùng Mục Vân chính là đối thủ một mất một còn nhiều năm.

Sắc mặt của Quách Ngọc Khôn lúc này mới có chút cương cứng, đập bàn đứng lên, Khương Sam giống như sợ hắn trực tiếp đuổi cô đi xuống, trên mặt có chút sợ hãi, vội bổ sung thêm:

"Giáo sư Quách ngài đừng nóng giận, tôi sẽ không nói nữa, ngài đừng hiểu lầm, thật sự là tôi thập phần thành khẩn muốn ngài chỉ bảo, tôi biết ngài vội vã kết thúc, nhưng cuối cùng có một vẫn đề muốn mời giáo sư Quách trực tiếp trả lời một chút, như vậy cho dù có đuối tôi xuống tôi cũng không có gì tiếc nuối, ít nhất còn có cơ hội tiến bộ trong thời gian tới, không biết ngài nói linh tính, là lấy tiêu chuẩn gì để làm thước đo bình phẩm đâu?"

Tay Lan Hoa Chỉ của Quách Ngọc Khôn tức giận chỉ vào cô, kỳ thật với tính cách của hắn bị như vậy sớm đã nghĩ rất muốn chửi ầm lên, nhưng thái độ cùng biểu tình kia của Khương Sam quả thực là khiến người ta không thấy cô sai, muốn mắng cô cũng không mở được miệng.

"Linh tính tự nhiên là một loại cảm giác, cô có thể hỏi ra loại vấn đề này đầy đủ như vậy nói rõ trên người cô căn bản không có loại đặc biệt này! Thứ này yêu cầu phải có tính giác ngộ cao, cô chỉ ra được liền cho rằng mình có thể có?"

"Như vậy a."

Khương Sam gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi:

"Nguyên lai là cảm giác của ngài a, vậy thì tôi an tâm, thứ cảm giác này quá hư vô mờ mịt, biết không phải là vũ đạo xảy ra vấn đề tôi liền an tâm, ít nhất nói rõ tôi vẫn có chỗ đáng khen."

Đây chính là trực tiếp châm chọc Quách Ngọc Khôn không hề có căn cứ làm khó dễ học sinh.

Quách Ngọc Khôn bị chọc giận sinh khí quăng bút, nói không lựa từ nói:

"Ai nói vũ đạo của cô không thành vấn đề! Nhảy đến rối tinh rối mù! Đáng khen ở chỗ nào? Chỗ nào là đáng khen! Âm không âm dương không dương rối tinh rối mù! Đi xuống đi xuống! Tuyển chọn kết thúc, đừng ở chỗ này càn quấy nói bậy."

Chắc lần phát hỏa này có thể xem như hơi quá đáng, ngay cả Cố Thiên Hạc tính tình ôn hòa cũng nghe không vào, nghiêm túc nói:

"Cô bé này dưới tình huống khó khăn có thể phản ứng nhanh chóng như vậy, trình bày một khúc vũ đạo phong phú hoàn chỉnh đủ để thấy được thực lực hùng hậu ra sao, tại sao có thể không có chỗ đáng khen? Tôi nhìn cô bé nhảy phi thường tốt."

Kỳ thật vũ đạo vừa rồi của Khương Sam đâu chỉ là nhảy rất tốt, quả thực có thể được xưng với một loại khuôn mẫu, như thế lại khiến cho người khác nhịn không được muốn đi theo cô đem tất cả thể xác và tinh thần cảm xúc đều đắm chìm vào trong màn diễn, trong lòng Cố Thiên Hạc còn sinh ra một loại cảm giác bi tráng. Trong đó có vài lần lưng mang trách nhiệm cố giãy dụa khiến Cố Thiên Hạc nhìn thấy hốc mắt cũng thấy hơi nóng, có thể đạt tới trình độ này quả thực là không dễ dàng, Cố Thiên Hạc vốn yêu người tài tâm liền dậy sóng, đương nhiên không thể thật sự bởi vì tính cách chi tranh của Quách Ngọc Khôn mà hủy đi một mầm non tốt đẹp như vậy.

Huống chi tính cách của Khương Sam cũng làm người ta thích, tự biện nhưng không khí thế bức người, không bởi vì sự phủ định giáo sư mà thấy kinh sợ, loại tâm tính bình tĩnh cùng tự tin kiên định này chính là một trang bị tất yếu mà mỗi vị vũ giả xuất sắc phải tu luyện.

Quách Ngọc Khôn chán nản:

"Anh!"

Quách Ngọc Khôn đang muốn làm khó dễ với Cố Thiên Hạc, một thanh âm vượt ra ngoài dự kiến của mọi người đột nhiên vang lên.

Mục Vân xoi mói quan sát Khương Sam từ đầu tới đuôi một phen, lời nói trong miệng lại khó có được bắt đầu phụ họa:

"Chính xác, hôm nay trong vòng tuyển chọn, vũ đạo vừa rồi của cô bé có thể nói là trên vài người, cảm tình mãnh liệt, khó có được phân đoạn hợp lý chắc chắn đã tiêu phí rất nhiều tâm tư, rất khéo léo, hơn nữa còn chọn ra một ca khúc ngẫu hứng, rất tuyệt!" Học sinh "Ông" một tiếng bùng nổ!

Bọn họ nghe thấy cái gì? Mục Vân thế nhưng lần đầu phá lệ trực tiếp biểu dương học sinh! Đây không phải là hiếm thấy, đây quả thực là con mưa hồng vũ từ trên trời rơi xuống! Nếu từ trong miệng người khác nói ra coi như xong, nhưng Mục Vân tự mình khen quang vinh như vậy quả thực là quá lớn!

Sắc mặt Quách Ngọc Khôn âm trầm xuống, phẫn nộ đến mức tay Lan Hoa Chỉ gần như nhịn không được mà run run, Khương Sam vừa rồi trong tối ngoài sáng nói nghe thoải mái, nhưng câu nào cũng không khách khí chỉ trích hắn, bản thân cô đã khiến hắn tức giận công tâm, hắn đã xác định biểu hiện không muốn cho Khương Sam thông qua, nhưng hai người này thế nhưng không cho hắn chút mặt mũi trực tiếp qua mặt hắn!

"Tôi không đồng ý! Người như vậy tuyệt đối không có tư cách gia nhập vũ đoàn Niết Bàn, tôi không biết hai người đột nhiên uống nhầm cái * canh gì nhất định muốn thu loại học sinh này, tôi mặc kể! Thật muốn chọn cô ta hai người đi mà chọn, tôi đi!"

Thanh âm Quách Ngọc Khôn bén nhọn, đập bàn trực tiếp rời đi, dùng chiêu này để chứng tỏ thái độ kiên quyết của mình, khả năng hắn cũng đã tính toán muốn chặt đứt luôn đường lui của Khương Sam.

"Tôi đồng ý cô ấy trực tiếp thông qua."

Mục Vân cũng không biết có phải là cố ý hay không, giống như không nghe thấy Quách Ngọc Khôn uy hiếp, tiếng nói của hắn vừa dứt cô cũng không chút nào để ý trực tiếp ném ra một câu ngang với quả bom lớn, Quách Ngọc Khôn dừng bước, tức giận đến té ngửa.

Nhưng tiếp đó Cố Thiên Hạc cũng giống như người không thay đổi, phá vỡ tính tình ôn hòa ung dung không kết thù kết oán với người khác của mình, chậm rãi nói:

"Tôi cũng đồng ý học sinh này thông qua, tôi thật thưởng thức cô, tiếp tục cố gắng."

Biểu tình trên mặt của Quách Ngọc Khôn nhịn không được trở lên xanh mét, quay đầu âm trầm cười lạnh:

"Thật là chúc mừng ánh mắt tốt của hai người, chọn học sinh đi vào từ cửa sau a, ha hả, cô ta nhưng là..."

"Khương Sam." Lời nói ác ý của Quách Ngọc Khôn mới nói được một nửa, liền bị một đạo thanh âm trầm thấp cắt đứt, Tần Diệc Hạo thay đổi tư thế, hai tay giao nhau chống cằm:

"Có hứng thú gia nhập Cảnh Thiên không?"

Lại là một quả đạn pháo siêu cấp lớn rớt xuống!

Trên khán đài một mảng lớn cằm rớt xuống, trợn to mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Diệc Hạo, chỉ hận tên mình không thể từ trong miệng hắn đi ra.

Kiếp trước Mục Vân là giáo sư của cô, cô hiểu rõ bà cho nên biết làm thế nào có thể đả động đến bà, Cố Thiên Hạc cô từng tiếp xúc qua, cũng biết người này yêu người tài cùng ngông nghênh, trong lòng có tám phần nắm chắc có thể khiến hắn xúc động cho mình thông qua. Nhưng cô lại không có một chút tâm lý chuẩn bị khi được Tần Diệc Hạo mở miệng nói như vậy, kiếp trước hắn không kiên nhẫn trực tiếp đi mất, lúc này chịu ngồi lại nhìn cô nhảy xong còn không để cô mất mặt ở trước mặt mọi người cô đã thấy mình may mắn, biểu tình của Khương Sam không được khống chế tốt, nhịn không được liền ngẩn ngơ, ánh mắt giống y như người phía dưới đều là trừng lớn.

Mới vừa rồi vẫn là gương mặt tức giận thanh tú, đột nhiên lộ ra một loại biểu tình kinh sợ giống một chú mèo con như vậy, dáng vẻ luống quống khả ái như vậy khiến cho người ta nhịn không được có ý nghĩ muốn trực tiếp đưa tay lên gương mặt nộn nộn của cô để niết một phen. Giống như bị móng vuốt mèo ở nơi nào đó trên người cào cào một chút, hai tay chống ở chiếc cằm góc cạnh phân minh của Tần Diệc Hạo rõ ràng hơi đình chỉ, đổi lại tư thế, ngón tay không để người khác chú ý hơi giật giật.

Khương Sam thử dò xét nhìn Tần Diệc Hạo, thầm nghĩ ý tứ của hắn hẳn là có thể dành cho cô một số cơ hội biểu diễn trong thời gian nghỉ phép đi, vậy có đúng là cô tạm thời sẽ không cần phải đi đâu đó để kiếm thêm thu nhập sau thời gian nghỉ phép hay không? Nghe nói đãi ngộ trong Cảnh Thiên rất tốt, đoán rằng cũng sẽ có rất nhiều cơ hội luyện múa, ý nghĩ này ở trong lòng nghĩ qua một chút, Khương Sam cân nhắc lợi hại nhanh chóng quyết định muốn nắm chắc cơ hội tốt này.

"Chuyện này...Đương nhiên là vinh hạnh của tôi."

Quách Ngọc Khôn bị chọc tức sắc mặt lúc đen lúc trắng, cũng không để ý tới người phụ trách khuyên bảo, nhất định muốn rời đi, nhưng ba người ngồi trên ghế giám khảo kia nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, một điểm ý tứ muốn đến khuyên cũng không có, Quách Ngọc Khôn vừa xấu hổ vừa tức giận, lâm vào thế bí hắn chỉ có thể đóng sầm cửa rồi đi mất!

Không đi còn có thể làm sao, ngay cả Tần Diệc Hạo cũng lên tiếng, cho dù hắn phản đối đi nữa cũng đành vô dụng!

Thời điểm Khương Sam xuống đài vẫn hết sức trấn định, thời điểm đi theo các học sinh tham gia tuyển chọn biểu diễn ra ngoài phòng vẫn trấn định như cũ, đợi khi đại bộ phận mọi người đi xuống tầng dưới, Khương Sam tỉnh táo nhìn chung quanh một chút, xác định xung quanh đích thực là không còn ai, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể tựa vào trên vách tường.

Cô thành công!

Cho dù trước đó bản thân tốn quá nhiều sức lực, lại tự nói với mình nhất định phải cố gắng phải tự tin, thật sự là đã tẩy trừ đi sỉ nhục ở kiếp trước, một lần nữa dùng thân phận của một người chiến thắng thời điểm toàn thắng đứng trên vũ đài được công nhận, cái loại cảm giác kia vẫn giống như là đang nằm mơ.

Bốn giám khảo, trừ bỏ Quách Ngọc Khôn cố ý nhắm vào mình, ba người còn lại thế nhưng đều bày tỏ khen ngợi mình.

Vẫn bình tĩnh tự kiềm chế, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, biểu hiện của Khương Sam vẫn là trấn định tự nhiên lúc này lại ngốc hồ hồ tựa vào trên vách tường, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, khóe miệng không khống chế được liền mở ra, một loại hưng phấn run rẩy giống như một dòng điện ở trên người cô len lỏi chạy qua từng lỗ chân lông, nhắm chặt mắt, Khương Sam vui vẻ bật cười.

Vô ý thức đùa bỡn ngón tay, khóe miệng Khương Sam khoái trá tươi cười căn bản là không dừng lại được.

Thẳng đến khi xác định mình triệt để tỉnh táo lại, Khương Sam mới ho nhẹ một tiếng, xoa xoa hai má, đứng thẳng người.

Trở ra như cũ là sắc mặt bình tĩnh, vĩnh viễn là một Khương Sam thái Sơn áp đỉnh bất động thanh sắc.

Tất cả trấn định cùng bình thản ung dung, đều chung kết lại khi Khương Sam nhìn thấy Tần Diệc Hạo đứng ở khúc quanh không biết đã đứng được bao lâu, sắc mặt của hắn kiên nghị nghiêm túc, đuôi mắt hẹp dài, tròng mắt giống như một cái giếng cổ sâu không thấy đáy, giờ phút này cặp mắt giếng sâu kia vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Một phen suy tư đơn giản chính mình vừa rồi còn che miệng trốn ở góc phòng điệu bộ cười ngây ngô, Khương Sam đột nhiên liền cảm nhận được một loại ác ý khó có thể dùng bút miêu tả được, cái loại xấu hổ cực hạn này và cái thẹn thùng kia làm cho sắc mặt của cô "Bá" một cái liền hồng thành một mảnh!

"Tần, Tần tổng!"

Tần Diệc Hạo nhìn lại, chỗ mắt xích cốt còn hiện ra hồng nhạt, lỗ tai lóng lánh trong suốt càng thêm hồng gần như sắp rỉ ra máu, đầu hơi cúi, mới vừa rồi còn ngốc hồ hồ chính mình còn tự đắc thoải mái vui vẻ giống nghư một cô bé mới trộm được đồ, giờ phút này lại giống như bị sương đánh cà, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Còn chưa tới thời gian bật đèn, ánh sáng ở nơi hành lang này có chút âm u, cô gái này từ trong ra ngoài đều tản ra mùi thơm ngào ngạt của trái cây chín cứ như vậy xấu hổ đứng ở trước mắt như vậy, thật mê người làm cho người ta hận không thể lập tức có thể yêu thương □□ một phen.

Dừng một chút, Tần Diệc Hạo là người mở miệng trước phá vỡ trầm mặc, trong thanh âm không nghe ra một điểm khác thường:

"Tôi tìm em nói một chút về chuyện để em vào trong Cảnh Thiên."

Khương Sam cũng làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra:

"Cám ơn Tần tổng đã cho tôi cơ hội này, mời anh nói."

Tần Diệc Hạo trầm thấp cười, ngón tay giật giật, thanh âm hơi khàn:

"Trước, em hãy ngẩng đầu lên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.