Lăng Sở bước qua cánh cửa, thu hồi nụ cười, vẻ lạnh lùng ban nãy cũng biến mất, thay vào đó là một con người hòan toản khác, ôn hoà lại trong sáng.
Vẻ mặt thờ ơ lập tức trở nên mệt mỏi giống hệt một kẻ nghiện rượu. Bước chân thì xiêu xiêu vẹo vẹo, không đúng tác phong.
Hắn hoàn toàn biến bản thân trở thành một người không ai bảo vệ.
"Thấy rồi! Là Lăng thiếu gia!" Phía trước vang lên một tiếng hét.
Tiếng hét xé tan không gian yên lặng trong góc, hai người đàn ông vạm vỡ chạy đến đỡ hắn. "Lăng thiếu gia a! Ngài đi đâu từ nãy đến giờ vậy. Thiếu gia nhà tôi lo cho ngài lắm đó."
Lăng Sở dồn toàn bộ sức nặng dựa vào người kẻ đang đỡ hắn, đưa một tay lên xoa nắn vùng trán. Giọng điệu mệt mỏi :"À, ta nghỉ ngơi ở cái quán đằng kia một chút, ai ngờ đâu ngủ quên mất."
"Chết thật! Chúng tiểu nhân cũng qua đó tìm mà có thấy thấy ngài đâu? Nếu ngài mà có mệnh hệ gì, thiếu gia nhà tiểu nhân sẽ lột da chúng tiểu nhân mất! Tốt nhất là ngài nên cùng chúng tiểu nhân vào nhà sưởi ấm cơ thể đi." Hai tên thuộc hạ nói giọng đầy kinh ngạc.
Lăng Sở vẫy tay ra hiệu mình không sao. Ngay sau đó hắn khẽ rít lên một tiếng, mắt khép hờ :"Cơ mà đầu ta đau quá."
Đám người hầu vừa xin lỗi, vừa lôi hắn đi xồng xộc đến sảnh chính với sức mạnh và tốc độ nhanh như chớp.
Dọc đường đi, hắn liên tục giả vờ xoa trán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662823/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.