Những lời ngụy biện của Giả Nguyên Lăng đều vô ích. Thấy hắn vẫn tiếp tục đổ tội cho Lăng Sở, những người ở đây bắt đầu chửi bới hắn, bọn họ ở đây không phải kẻ ngốc.
Giả Nguyên Lăng loạng choạng lùi về sau vài bước. Nhìn ánh mắt lạnh lùng đầy châm biếm của Lăng Sở, toàn thân hắn run bần bật. Bỗng một điều gì chợt loé lên đánh tan tâm trí u mê, hỗn độn của hắn.
"Là ngươi!" Giả Nguyên Lăng tức giận hét lên, "Chính ngươi mới là người làm chuyện này!"
Lăng Sở cười lạnh nói :"Ngươi mới là người thông d.âm với vợ lẽ của cha mình kia mà? Không phải đám người đi cùng ngươi là rõ nhất hay sao? Miếng ngọc bội này còn không phải của ngươi? Ngươi là người bị bắt tại trận? Chuyện này liên quan gì đến ta?"
Trước hàng loạt cây hỏi dồn dập, Giả Nguyên Lăng lùi lại một bước. Lương tâm hắn như bị cắn rứt, hoá ra Lăng Sở đã sớm phát hiện ra âm mưu của bọn chúng. Mặc dù hắn không trả lời trực tiếp cây hỏi của Lăng Sở, nhưng hắn cũng không dám đối mắt với những người khác.
"Nếu không muốn người khác biết, thì đừng có làm. Giả Nguyên Lăng, hôm nay chuyện ngươi làm ra ngươi rõ nhất, đừng trách ta vô tình."
Hắn nhìn Lăng Sở đầy sợ hãi :"Ngươi, ngươi..."
Giả Nguyên Lăng bày ra bộ dạng sợ hãi khiến những người xung quanh hài lòng. Lăng Sở siết chặt tay kìm nén sự phấn khích trong lòng. Cuối cùng hắn cũng tìm ra một lối thoát nhỏ bé cho cơn oán hận tích tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662810/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.