"Tướng quân, lẽ nào ngài cứ để yên như vậy?"
Giơ tay chặn lời nói của thuộc hạ lại, Trương Đông nghiêm mặt đi vào bên trong nha môn.
"Tướng quân tới!" Tiếng của một ai đó nói vọng.
Những người đang la hét giận dữ đều bình tĩnh lại, quay lại nhìn Trương Đông, ánh mắt ai nấy đều thù hận lẫn nghi ngờ.
Thị vệ đi bên cạnh Trương Đông không nhịn được mà nắm chặt lấy thứ vũ khí đeo bên hông, cả người căng thẳng.
Ngay cả những người mặc quân phục đứng bên cạnh Lăng Triều Văn cũng nhìn hắn với ánh nhìn dò hỏi, do dự.
Ngay cả tên tri huyện bị hắn mua chuộc cũng lộ ra vẻ mặt như vậy, Trương Đông sớm đã nhận ra tình thế đã thay đổi. Những người này đều là vì hắn mà đến.
Trương Đông nhìn thấy Lăng Sở đứng một góc trong phòng xử án. Hắn liếc nhìn Lăng Sở, đôi mắt lộ ra vẻ sắc sảo.
Khuôn mặt xấu xí lại thêm vết sẹo kéo dài từ góc trán đến khoé miệng càng khiến hắn trông thật dữ tợn.
Lăng Sở, một nam nhân hờ hững đến không quan tâm sự đời?
Không, hắn không phải như vậy.
Nhìn chằm chằm vào Lăng Sở, Trương Đông dẫn binh lính đi vào bên trong, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Lăng Sở đứng vững, trước cái nhìn của Trương tướng quân không có lấy một chút run sợ.
"Trương tướng quân, chúng ta đều đang đợi ngài đến."
"Thế à? Tại sao?"
Không khí mà Trương Đông đem theo khiến mọi người ai nấy sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662785/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.