Trương Đông đá rất mạnh, Giả Nguyên Lăng bị đá bay lên không trung, đập thẳng người vào cây cột ngay phía trước.
M.áu phun ra khắp nơi, Giả Nguyên Lăng chính mình còn không tin nổi Trương Đông lại đối với mình như vậy. Hắn trừng mắt nhìn Trương tướng quân :"Cha nuôi!"
"Trời ơi! Con của ta!" Phương Duệ gần như khóc đến ch.ết đi sống lại.
Hành động thô bạo của Trương Đông dập tắt suy nghĩ của rất nhiều người, những người vốn dĩ tràn đầy căm hận lúc này không dám ho he, sợ hãi im lặng trong nháy mắt.
Sau khi đá xong, hắn rụt chân lại. Trông có vẻ rất hài lòng vì bản thân cai trị được bọn họ. Hắn dùng đôi mắt hung tợn, khinh thường quét một vòng xung quanh, đôi mắt đặc biệt chú ý đến Lăng Triều Văn cùng Lăng Sở.
"Tào đại nhân, kẻ bất hiếu thì nên bị trừng phạt. Ta không thể chấp nhận nổi những hành động xấu hổ đó được, thế nhưng ta không thể vượt quá quyền hạn của mình mà xen vào việc này. Cho nên Tào đại nhân, mong ngài thứ lỗi cho." Trương Đông nói, vẻ mặt thậm chí còn hung dữ hơn.
"Trương tướng quân, ngài quá lời rồi! Nếu không ai phản đối, ta bây giờ lập tức kết tội Giả Nguyên Lăng vu khống Lăng Sở, tú tài." Tào Nhất nói.
"Cha nuôi...mau cứu con...cứu con..." Giả Nguyên Lăng cố gắng phát ra âm thanh.
"Trương tướng quân, cầu xin ngài hãy cứu Lăng nhi. Thằng bé chỉ là nhất thời hồ đồ, ta thay nó tạ lỗi. Làm ơn, xin ngài cứu thằng bé, tương lai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662782/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.