Nghe Lăng Sở nhắc đến cha mẹ mình, sắc mặt Lăng Triều Văn thay đổi, tầm nhìn phía trước thoáng mờ đi.
"Ta biết cháu luôn hiếu thuận đối với phụ mẫu, nhưng trước giờ cháu rất hiểu lý nên chỉ giữ trong lòng mà không nói ra ngoài."
Lăng Triều Văn ngồi xuống, ra hiệu cho Lăng Sở ngồi xuống rồi mới tiếp tục.
"Chuyện về nha mẹ cháu bị cấm nhắc đến là vì chúng ta sợ cháu đau lòng. Chính vì sau khi mẹ mất, cha cháu đã rời đi biệt tích, cho nên cháu nhốt mình trong phòng khóc mấy ngày liền. Ta và ông nội lo lắng cháu buồn phiền mà hại thân thể, cho nên mới cấm hạ nhân nhắc đến cha mẹ cháu trước mặt cháu. Sau đó chúng ta đã nỗ lực chuyển rời sự chú ý của cháu, giúp cháu trở lại bình thường."
"Chỉ không ngờ nhiều năm như vậy, cháu lại đột nhiên nhớ ra trận pháp mà đại tẩu từng dạy qua. Nếu đã nhớ ra, vậy thì ta sẽ kể cho cháu nghe một số chuyện về cha mẹ cháu. Nhưng trước đó, nói cho ta biết, ngoài chuyện này ra cháu còn nhớ gì nữa không?"
Lăng Triều Văn cẩn thận nhìn Lăng Sở. Hiển nhiên hắn lo lăng rốt cuộc Lăng Sở có tâm tư gì.
Sau khi nghe nhị thúc nói, Lăng Sở càng trở nên tò mò hơn. Nếu đúng như nhị thúc nói, vậy bấy lâu nay mọi người đều giấu hắn chuyện cha mẹ hắn?
Nghĩ đến đây, Lăng Sở khẽ đưa tay lên chạm vào viên ngọc bội mà hắn đang đeo. Đây là viên ngọc bội có thể giải bất kỳ loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662728/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.