"Rốt cuộc mẫu thân cháu mắc bệnh gì?"
Lăng Sở chỉ nhớ mẹ hắn qua đời vì bệnh nặng, hắn mơ hồ nhớ được mỗi lần ở gần mẫu thân đều sẽ ngửi thấy mùi thảo dược.
"Lục phủ ngũ tạng đều suy yếu. Cơ thể tẩu ấy ngày càng yếu đi, dần dần vô phương cứu chữa." Lăng Triều Văn trả lời, trái tim hắn nặng trĩu.
"Vì sao mẫu thân lại bị như vậy?" Lăng Sở hỏi.
"Ta không biết. Ta chỉ nghe nói tẩu ấy từ khi sinh ra cơ thể đã luôn yếu ớt, phải dùng thảo dược để duy trì. Chính vì cơ thể yếu ớt cho nên lúc mang thai cháu cũng rất khó khăn. Nếu tẩu ấy từ bỏ mọi thứ để bảo vệ bản thân, tẩu ấy sẽ có thể sống lâu hơn. Nhưng cuối cùng tẩu ấy vẫn chọn sinh ra cháu, tiêu hao quá nhiều năng lượng." Lăng Triều Văn trả lời.
"Những kiến thức về trận pháp vô cùng khó, và ta thấy mẫu thân cháu dường như vẫn luôn lo lắng chuyện gì đó."
"Mẫu thân cháu lo lắng điều gì?" Lăng Sở đơn giản là không hiểu. Từ khi mẹ lấy cha hắn, Lăng gia tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cuộc sống không lo cơm áo, gia đình hoà thuận. Mẹ hắn còn lo điều gì?
"Ta không biết. Mẫu thân cháu không nói bất cứ điều gì với chúng ta, và tẩu ấy rất đề cao cháu. Dường như kỳ vọng vào cháu rất lớn." Lăng Triều Văn nói.
Lăng Sở ngạc nhiên :'Mẫu thân kỳ vọng vào mình?'
Nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời, những gì về trận pháp hắn vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662726/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.