Vũ Văn Xung nhìn đám binh châu, thầm nghĩ :'Đây thật sự là binh lính ở Đàm Dương thành à? Sao lại trông giống một đám vô lại. đúng là nỗi ô nhục của Đại Nhạc!'
Đám binh lính vô cùng bất ngờ. Hắn vậy mà gọi thẳng tên của Trương Đông tướng quân. Đội tuần tra nửa giận nửa sợ, lớn tiếng hỏi :"Ngươi là ai? Ngươi tên gì?"
Rất nhiều người mặc quân phục mau đen lao đến hao quanh Lăng Sở, hiển nhiên là muốn bảo vệ hắn.
"Các ngươi không đáng để biết!" Một người đàn ông mặc đồ đen lên tiếng giọng đầy mỉa mai. Sau đó hắn lấy ra một mã thông báo, đưa cho tên đứng đầu nhóm lính tuần tra.
Tầm nhìn của những người khác đều bị chặn lại, cho nên ngoại trừ tên đứng đầu đội lính tuần tra. Sắc mặt tên cầm đầu lập tức tái nhợt khiến những người xung quanh liền hiểu vài phần về thân phận của người đàn ông kia.
Hai chân run lẩy bẩy, tên đứng đầu đội lính tuần tra lập tức quỳ rạp xuống đất. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt nói :"Đại nhân, xin ngài tha thứ cho thần, thần có mắt như mù, vậy mà không nhận ra ngài là..."
"Câm miệng!" Tên đội trưởng đám lính tuần tra còn chưa nói xong, Giang Kha đã tức giận quát lên.
Tên đứng đầu đám lính tuần tra cúi đầu.
Những người lính phía sau nhìn nhau kinh ngạc nhưng cuối cùng tất cả đều bỏ vũ khí, quỳ xuống.
Cảnh tượng ấy khiến những người nông dân vừa được giải thoát mở to mắt kinh ngạc bởi chính bản thân họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662713/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.