Chương trước
Chương sau
Có lẽ con người trước mặt kia quá hợp tiêu chuẩn của Vũ Văn Xung cho nên khuôn mặt lạnh băng thường ngày giờ đây lại có phần dịu dàng nhìn Lăng Sở.

"Ta sẽ nói với ngươi sau. Chỗ này không thích hợp." Vũ Văn Xung nói.

'Tuyệt! Ta cũng không muốn biết tên ngươi đâu, ngươi tốt nhất đừng có nói!' Lăng Sở nghĩ.

Toàn bộ người dân đã được giải cứu. Còn đám lính tuần tra thì quỳ im re, không dám di chuyển. Thời điểm khó khăn nhất đã trôi qua, hiện tại Vũ Văn Xung lại quay qua nhìn đám người của thương nhân họ Giang, dường như những người này đều không liên quan.

Ông chủ Giang là một người thông minh nên đương nhiên vừa nhìn đã biết Vũ Văn Xung có ý gì. Tuy rằng không biết nam nhân trước mặt này là ai, nhưng hắn biết người này chắc chắn thân phận cao quý. Ông chủ Giang cung kính hành lễ, đối với Lăng Sở nói :"Lăng thiếu gia, ta còn có việc phải giải quyết, cáo từ."

Nghe những lời ông chủ Giang nói, Lăng Sở nhanh chóng lấy lại tinh thần, không mắng mỏ Vũ Văn Xung trong lòng nữa. Hắn lập tức nói :"Ông chủ Giang, cảm ơn ông đã giúp đỡ chúng ta. Chừng nào ông đến Đàm Dương ta lại đến cảm tạ sau."

"Ấy, Lăng thiếu đừng nói vậy. Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy rồi, giúp đỡ là đương nhiên." Ông chủ Giang nói rồi từ biệt.

Mặc dù Lăng Sở không muốn ở lại đây thêm nhưng hắn biết người đàn ông kia khi nãy mới giúp hắn giải vây. Cho nên muốn rời đi ngay cũng khó. Hắn đột nhiên nhớ ra, người đàn ông này hình như không muốn tiết lộ danh tính...

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn hộ vệ của mình, nói :"Các ngươi đi hộ tống người dân về làng."

Hộ vệ đầu tiên là nhìn những người nông dân trồng thảo mộc, sau lại nhìn đến Lăng Sở cùng Vỹ Văn Xung :"Thiếu gia, vẫn nên để một vài người bên cạnh bảo vệ ngài."

"Không, các ngươi đều về làng hết đi. Ta sẽ đuổi theo sau." Lăng Sở hít một hơi thật sâu rồi mới nói.

Đám hộ vệ cũng không thể làm gì hơn nên chỉ đành rời đi. Sự hiện diện của họ đối với những người mặc giáp đen kia hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Vũ Văn Xung kinh ngạc. Hắn không ngờ Lăng Sở nhanh như vậy đã tin tưởng hắn rồi.



"Ngươi chắc chắn không cần hộ vệ bên cạnh à?" Vũ Văn Xung hỏi.

Lăng Sở nhìn nam tử trước mặt, hỏi :"Ngài có lẽ là vị khách quý đến nhà ta sáng nay, phải không?"

Vì Lăng Sở đã đoán ra rồi cho nên hắn không cần phải giấu nữa :"Đúng vậy."

Lăng Sở đã hoàn thành xác nhận danh tính của người này. Bảo sao ông lại kêu hắn về vội như vậy.

"Vì ngài là khách nhà ta nên ta chọn tin ngài. Cảm ơn ngài đã giải vây giúp ta." Lăng Sở nói. Tuy rằng hắn không thích Vũ Văn gia, cũng không thích Vũ Văn Xung, nhưng sự thật vẫn là vừa rồi Vũ Văn Xung đã chiếu cố hắn. Dù muốn hay không thì ân huệ vẫn là ân huệ, Lăng Sở sẽ không lấy việc mình ghét bỏ Vũ Văn Xung để từ chối hành động chính nghĩa vừa rồi của hắn.

Vũ Văn Xung khẽ nhướng mày, nói :"Ngươi vì sao lại dính líu đến đám binh lính đó?"

Mặc dù hắn đã nghe mọi chuyện từ Hạ Phong, nhưng hắn vẫn là muốn nghe chính miệng Lăng Sở nói.

Lăng Sở gật đầu nhìn hộ vệ hộ tống người dân quay về làng.

Hắn đáp :"Ta với bọn họ xảy ra chút chuyện."

Chuyện xảy ra giữa hắn, Giả gia cùng Trương Đông sớm đã nổi tiếng khắp Đàm Dương. Cho nên cũng không cần phải che giấu chuyện này làm gì.

Hắn chỉ đơn giản là không muốn giải thích cho Vũ Văn Xung biết. Lăng Sở là một nam nhân biết rõ ranh giới giữa thù hận cá nhân và hành động chính nghĩa. Nhưng không có nghĩa là ân oán giữa hắn với Vũ Văn gia có thể xoá bỏ.

Vì vậy hắn không việc gì phải kể rõ mọi chuyện cho Vũ Văn Xung biết.

Khuôn mặt Lăng Sở bỗng chốc trở nên lạnh lùng, khiến Vũ Văn Xung trở tay không kịp :'Cái gì thế? Sao ta cứ có cảm giác vị thiếu gia này vô cùng hận ta nhỉ?'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.