Ngụy Trường Lâm chỉ nhìn ta, ánh mắt đầy đau đớn, mãi không chịu nhận lấy.
“Miên Miên, phải làm đến thế sao? Kỳ thực... giữa chúng ta...”
“Ngụy công tử.” Ta cắt lời, không muốn dây dưa:
“Ta đối với ngươi, đối với Vô Hận Tông, đối với cả Vô Vọng Chân Nhân ”
Ta liếc nhìn người cha kia, cười khinh:
“Chỉ là một vết nhơ, là yêu nữ mà người người đều muốn đuổi g.i.ế.c.”
“Huống chi, ta không thích ngươi. Ngươi cũng không thích ta. Hà tất phải kéo dài, làm khó lẫn nhau?”
Ta không hiểu vì sao hắn còn do dự.
Kiếp trước hắn vung thư hòa ly dứt khoát không chút lưu luyến.
Nay vì một đêm loạn trí và đứa con chưa chào đời, mà lại chùn bước? Đều là chuyện kiếp trước, chẳng đáng nhắc lại.
Tần Tịch Liên thấy vậy, trong mắt hiện lên vui sướng, vội bước lên cầm lấy hòa ly thư, làm bộ khuyên nhủ:
“Sư huynh, tuy Miên Miên sư tỷ từng vất vả vì huynh, nhưng tỷ ấy cũng nhận được không ít tài nguyên từ tông môn, ngay cả Trấn Hồn Ngọc trong bí cảnh cũng thuộc về tỷ ấy xem như bù đắp rồi.”
Ta chẳng buồn tranh luận, chỉ nhìn thẳng vào Ngụy Trường Lâm:
“Ngươi còn nhớ ngươi từng nợ ta một hứa hẹn?”
Đêm tân hôn, để đổi lấy hôn sự, hắn đáp ứng ta ba điều kiện, trong đó có một điều vẫn chưa thực hiện.
“Điều thứ ba là hãy ký vào hòa ly thư này.”
“Người từng c.h.ế.t một lần như ta giờ chỉ mong một đường sống yên ổn.”
Người ngoài nghe không hiểu, nhưng Ngụy Trường Lâm thì hiểu rõ cái c.h.ế.t ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857243/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.