Đại sư huynh chưa từng nhìn ta một cái, vậy mà hết lần này tới lần khác che chở ngươi…”
Kiếp trước ta dốc hết tấm chân tình, có từng đổi được lấy nửa phần thương xót? Kiếp này hắn quay sang bảo vệ ta, chẳng qua vì ta hữu dụng hơn mà thôi.
“Nếu ngươi không cam tâm, sao không đến chất vấn tông chủ của ngươi đi…”
“Là ông ta, chính ông ta đã thân chinh đến Hợp Hoan Tông cầu hôn.”
“Ngươi…”
“Đủ rồi.” Hoa Trác Nguyệt uể oải cắt ngang màn kịch: “Thiếu Khanh sư huynh, chân tướng rõ ràng rồi. Quy tắc của Vô Hận Tông hẳn là sẽ có phán quyết công bằng.”
Dứt lời, hắn liếc ta một cái rồi thân ảnh lóe lên, biến mất khỏi d.ư.ợ.c phòng.
Nhưng giọng nói vẫn vọng lại từ không trung:
“Tiểu Miên Miên, đừng quên tối mai đến giờ hẹn song tu của hai ta đó.”
Một câu nói khiến toàn trường bùng nổ, thậm chí còn kinh thiên động địa hơn cả chuyện Tần Tịch Liên là hung thủ hạ độc.
Hàng trăm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía ta.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Ngụy Trường Lâm lại đầy phức tạp, có giận, có lạnh, khiến ta không dám ngẩng đầu.
Để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, ta quay sang Bạch Tử Diễn:
“Trưởng lão chấp pháp, vừa nãy ngài có nói, nếu tìm ra hung thủ, sẽ xử theo môn quy.”
Sắc mặt Bạch Tử Diễn trầm xuống. Dẫu sao Tần Tịch Liên cũng là cháu gái ruột ông ta, ông ta vẫn muốn thiên vị.
Ông ta chần chừ nói: “Chưởng môn… Tịch Liên cũng là nhất thời hồ đồ, không cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857231/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.