Lần này, việc thực sự ta làm là xâm nhập vào thức hải của hắn, giải bỏ Khô Vinh Dẫn mà ta đã âm thầm hạ xuống, rồi lại giả vờ vận công một hồi, mới thu thế.
Rất nhiều đệ tử tận mắt chứng kiến cái gọi là “tà thuật Hợp Hoan Tông” hóa ra chỉ là linh uẩn tương thông. Hoàn toàn không có cảnh da thịt trần trụi, phong hoa tuyết nguyệt như họ tưởng tượng. Trên mặt họ dần hiện lên nét nghi hoặc.
“Đây… đây là pháp môn song tu ư?”
“Không phải… không phải giường chiếu, giao hoan gì sao?”
“Chẳng lẽ… chúng ta trách oan nàng ấy rồi?”
Thậm chí có người lẩm bẩm: “Hay thật sự không phải nàng ta hại đại sư huynh?”
Không bao lâu sau, mí mắt Ngụy Trường Lâm khẽ động, chậm rãi tỉnh lại.
Việc đầu tiên hắn làm là vận chuyển linh lực Đoạn Niệm Kiếm bên cạnh khẽ rung, linh tính dần khôi phục.
Dược Đường trưởng lão vội tiến lên bắt mạch, lát sau nở nụ cười rạng rỡ: “Tốt rồi! Linh lực của Trường Lâm đã khôi phục!”
Tần Tịch Liên vội dịu giọng hỏi: “Đại sư huynh, huynh thấy sao rồi?”
“Không sao.”
Một đệ tử không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đại sư huynh, từ đầu đến cuối, yêu nữ Ngu Miên Miên vẫn luôn chữa thương cho huynh theo cách ấy ư?”
Thấy Ngụy Trường Lâm gật đầu xác nhận, ánh mắt của rất nhiều người thoáng chốc trở nên lảng tránh. Những kẻ lúc nãy gào thét lớn tiếng nhất, lúc này mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn.
Chỉ có Vô Vọng Chân Nhân là vẻ mặt bình thản, tựa như đã sớm biết tất cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857230/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.