Bùi Vân Khiêm không có hứng thú, cũng không muốn ăn gì, không bao lâu buông đũa rồi quay về giường nằm.
Thẩm Xu nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm, trong khoảng thời gian ngắn có chút hối hận, cũng ăn không vô, đứng dậy thu dọn đồ ăn trên bàn rồi ra ngoài.
Trên giường, Bùi Vân Khiêm nhắm hờ mắt, nghe thấy tiếng đóng cửa của Thẩm Xu mới ngồi dậy, nghĩ tới thần sắc si mê vừa rồi của Thẩm Xu, nàng đang muốn thông qua hắn để nhìn ai? Nghĩ vậy, bàn tay Bùi Vân Khiêm siết chặt, trong mắt là một mảnh âm u.
Mà sau khi Thẩm Xu ra ngoài cũng không về nghỉ ngơi, trực tiếp đi tìm Lâm Lãng.
“Cái gì? Công chúa, người…”
Thẩm Xu biết ngay biểu tình của Lâm Lãng sẽ thế này, đỏ mặt che miệng nàng ấy lại, “Lâm Lãng, ngươi nhỏ giọng một chút!”
Thấy hành động của Thẩm Xu, Lâm Lãng mới ý thức được mình quá kích động, có chút mất lễ nghi, lại suy nghĩ một chút, với quan hệ của công chúa và Bùi đại tướng quân bây giờ, làm chuyện này cũng không có gì cả…
Lâm Lãng chớp mắt, nghiêm túc gật đầu, lúc này Thẩm Xu mới buông tay.
“Công chúa, người… sao người lại hôn đại tướng quân thế?” Sắc mặt Lâm Lãng có chút mất tự nhiên.
Thẩm Xu trợn mắt, ngồi xuống ghế, “Ngươi nghĩ bổn cung nguyện ý sao? Không phải sợ Bùi Vân Khiêm kia c.h.ế.t à.
”
Nói đến đấy, Thẩm Xu đột nhiên nhớ tới gì đó, đưa tay xoa ngực, “May là họ Bùi kia đêm qua hôn mê bất tỉnh, đúng rồi, bổn cung tới không phải để nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-cuoi-nguoi-khac/4888413/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.