Trịnh Cảnh Dư đứng trên sân khấu. Gương mặt điển trai không nở lấy một nụ cười, nhưng ánh mắt lại mềm mại hướng đến cậu trai nhỏ nhắn có mái tóc đen óng phía khoa âm nhạc.
Giản Trí Hâm nhìn Trịnh Cảnh Dư đứng trên sâu khấu toả ánh hào quang, cậu vô cùng tự hào, tự hào như chính cậu đang đứng trên bục cao kia vậy. Trên gương mặt vốn đã rạng rỡ nay càng thêm tươi tắn cùng nụ cười như ánh dương quang xán lạn.
Sau buổi lễ đầu tuần, các học sinh dần dần tản về lớp.
- Trịnh Cảnh Dư? Có ai thấy bạn học Trịnh Cảnh Dư đâu không? - Thầy dạy toán đang bất lực gọi tên Trịnh Cảnh Dư trong lớp học chuyên khoa học tự nhiên.
- Thầy ơi, thiên tài của chúng ta lại chạy đến chỗ vợ của cậu ấy rồi! - Một bạn học nam có gương mặt lốm đốm tàn nhang lên tiếng
Tiếp theo đó là tiếng cười của cả lớp học, ai mà chẳng biết Trịnh Cảnh Dư cuồng cậu vợ nhỏ của cậu ta như thế nào, sau mỗi tiết học đều lén chạy đến dãy hoa tử đằng tím mộng tím mơ tìm gặp rồi mới ngoan ngoãn về lớp.
Dưới dãy hoa tử đằng, Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư dựa vào gốc một cây gỗ cao lớn. Cả hai không nói gì cả, chỉ yên lặng cầm lấy bàn tay đối phương, vai kề vai, tóc chạm tóc.
Vài tia nắng tinh nghịch xuyên qua dãy hoa tử đằng chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng thuần khiết khiến nó lấp lánh tựa ngọc. Giản Trí Hâm tựa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-song-lai-de-yeu-anh/2996979/chuong-47.html