Giản Trí Hâm đứng lên dưới ánh đèn xa hoa và tiếng vỗ tay nườm nượp. Cậu đã sớm quen với ánh đèn sân khấu, bản lĩnh đã được Giản Trí Hâm trui rèn sau 4 năm hoạt động nghệ thuật quên mình.
Giản Trí Hâm muốn âm nhạc của cậu có thể vươn xa, vươn xa hơn nữa, xa đến mức lan đến nước Úc xa xôi, để Trịnh Cảnh Dư có thể nghe thấy cậu.
Đêm đông ở Lam Hải đặc biệt lạnh lẽo. Giản Trí Hâm một mình về nhà, suốt quãng đường chỉ có ánh đèn bầu bạn. Điện thoại trong túi Giản Trí Hâm rung rung, cậu đưa bàn tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại đang phát sáng
"Dư Dư yêu cầu call video"
Nụ cười Giản Trí Hâm thoáng chốc trở nên rực rỡ giữa đêm đen. Cậu nhanh chóng bắt máy, hào hứng nhìn người bên kia màn hình
- Cảnh Dư!
- Trí Hâm, mày đang ở ngoài à?
- Ừm, tao mới diễn xong
- Thế mày muốn ăn gì không? Tao mua cho
- Mày mua rồi cũng có đưa được cho tao đâu
Giản Trí Hâm híp híp mắt cười. Trịnh Cảnh Dư im lặng không nói gì, anh chuyển camera thành camera sau.
- Cảnh Dư?
Giản Trí Hâm không hiểu người nọ muốn làm gì. Cậu chuyên chú nhìn khung cảnh trong camera của Trịnh Cảnh Dư, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Camera của Trịnh Cảnh Dư từ từ chuyển động theo con đường trắng xoá tuyết. Trên nền đất chỉ có ánh đèn vàng hắt lên. Camera từ từ được đưa lên cao, trong khung hình xuất hiện một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-song-lai-de-yeu-anh/2996969/chuong-48.html